Loại thiên vực hàn băng này phi thường cổ quái, ngay cả hắn hiện tại cũng có cảm giác không đúng, nếu như không có biện pháp phá giải, chỉ sợ sẽ phải lưu lại nơi này.
– Hắn từng nói qua nhưng… Thứ này quá khó tìm, mặc dù là ta cũng chưa bao giờ gặp qua…
Linh Tú Đại Đế trù trừ lên tiếng.
– Ah? Cái gì thế?
– Nghe nói là đồ vật gọi là địa ngục hàn tinh, kiện vật phẩm này vô cùng âm hàn, nếu đặt trong miệng có thể chống cự thiên vực hàn băng, sẽ không bị tổn thương.
Linh Tú Đại Đế do dự nói.
– Địa ngục hàn tinh? Ngươi xác định?
Nhiếp Vân hơi sững sốt, vẻ mặt hắn mừng như điên.
– Thứ này… Ta còn nhiều, rất nhiều!
– Còn nhiều, rất nhiều?
Mọi người đồng thời sững sờ.
Thực tế Linh Tú Đại Đế không ngừng nháy mắt, trong mắt nàng mang theo nghi hoặc.
Nàng vưa nói thứ này thập phần hi hữu, tìm khắp hỗn độn hải dương cũng khó tìm ra, đối phương nói có rất nhiều, là thật hay sao?
– Ngươi xem có phải thứ này hay không?
Nhiếp Vân cười cười, hắn lật cổ tay sau đó trước mặt mọi người là một đống tinh thạch lạnh như băng.
Những tinh thạch này băng hàn rét thấu xương, mặc dù là đám người Đoạn Diệc cũng có cảm giác thân thể run rẩy.
– Thứ này… Quả nhiên là địa ngục hàn tinh! Tại sao ngươi có nhiều như thế.
Linh Tú Đại Đế liếc mắt nhìn, lập tức nhận ra.
Cho dù nàng chưa gặp qua bảo vật này nhưng thuộc tính đặc thù chỉ cần nhìn là nhận ra ngay.
– Ha ha, đây là bí mật!
Nhiếp Vân cũng không giải thích.
Những địa ngục hàn tinh này bị hắn phát hiện tại thiên địa lục đạo, còn dùng thứ này chế tạo một thanh trường kiếm uy lực vô cùng, vốn tưởng rằng đến Tà Nguyệt Chí Tôn Vực sẽ không dùng được thứ này, không nghĩ tới lại là khắc tinh của thiên vực hàn băng.
– Địa ngục hàn tinh lạnh như vậy, làm sao bỏ vào miệng chứ.
Nhìn tinh thạch âm hàn thấu xương như thế, đám người Đoạn Diệc mở to mắt nhìn chằm chằm vào nó.
Thứ này linh hồn tới gần cũng khó khăn, đặt vào trong miệng… Nói đùa sao?
– Nếu như một mình đặt địa ngục hàn tinh vào trong miệng chẳng khác gì chịu chết, nhưng ở trước mặt thiên vực hàn băng thì không có gì.
Linh Tú Đại Đế nói xong điểm một chỉ, ngay sau đó kiếm quang bay tới gọt mộ khối hàn băng sau đó thu vào lòng bàn tay, lúc này đặt nó vào trong miệng.
Xì xì xì xì…
Ngay sau đó trên người nàng sinh ra khói trắng, chỉ trong nháy mắt nhiệt khí của thiên vực hàn băng bay hơi sạch sẽ, sắc mặt Linh Tú Đại Đế đỏ lên một lúc liền khôi phục như cũ liền thở ra một hơi, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, dường như không còn bị thiên vực hàn băng làm mệt mỏi như cũ.
– Quả nhiên dùng tốt!
Tất cả mọi người là cường giả, bọn họ rất hiểu công việc, thấy nàng như thế liền biết rõ không bị thiên vực hàn băng ảnh hưởng, lúc này liên tục ra tay cắt một khối hàn tinh và đặt vào trong miệng.
Cũng như Linh Tú Đại Đế, mọi người ban đầu cảm thấy rét lạnh, thậm chí đã có chút không chịu nổi, một lát sau thích ứng liền không còn rét lạnh nữa, hơn nữa còn có cảm giác ấm áp, cũng ngăn cản cái nóng của thiên vực hàn băng ra ngoài.
– Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đồ vật trong thiên địa đúng là khó nói rõ ràng.
Nhiếp Vân cảm khái!
Nếu như không biết địa ngục hàn tinh là khắc tinh của thiên vực hàn băng, đánh chết hắn cũng không tin tưởng, hai thứ này đều là đồ rét lạnh nhưng có thể đối lập lẫn nhau, hơn nữa còn có hiệu quả tốt như thế.
Trong thiên địa một vật khắc một vật, không biết rõ thì khó nói rõ ràng.
Có địa ngục hàn tinh làm phụ trợ, mọi người không sợ hãi, tiếp tục phi hành, chỉ qua mấy chục giây, hàn băng hải dương xuất hiện trước mặt.
Những hàn băng này cùng loại với hỏa diễm, toàn thân đỏ tươi, làn da sắp hơ khô, trong người rét lạnh muốn chết, hai đồ vật nóng lạnh đan xen, không phải tận mắt nhìn thấy tuyệt đối khó tin tưởng.
– Đây là đồ tốt, các ngươi muốn hay không?
Đôi mắt Nhiếp Vân tỏa sáng.