Phó Lâm buộc phải buông tay Chu Đình ra rồi kéo Dư Kiều Kiều lại.
Cô ta vẫn đang vùng vẫy, trong miệng khóc không ra tiếng. “Anh Lâm, anh nên để em chết đi, dù sao em cũng không muốn sống nữa. Bố em rất thương em, nếu ông ấy biết sau khi em chết mà vẫn còn oan ức thì làm sao ông ấy có thể yên tâm ra đi được?” em biết anh là người coi trọng lời hứa, hiện tại là do em tự muốn chết không liên quan đến anh.”
Cô ta rơi nước mắt một cách xinh đẹp, một mặt nói Phó lâm là người giữ lời hứa, mặt khác thì nói mình chết không yên ổn.
Những câu này đều có ý nghĩa buộc tội Phó Lâm rằng anh đã không chăm sóc tốt cho cô ta và nguyên nhân sâu xa là do cô đang ở đây.
Chu Đình nghe những lời nói không biết xấu hổ này mà tức giận đến nổi run hết cả người.
Cô đang khó chịu vì bị đau bụng nhưng cô không ngờ cảm giác buồn nôn mà Dư Kiều Kiều mang lại cho cô càng khiến cô không thể chịu nổi thêm nữa, tuy cô không thích chiêu trò kém cỏi như vậy nhưng cô phải thừa nhận rằng nó rất có tác dụng.
Ít nhất là Phó Lâm đã buông cô ra để đi đến ngăn Dư Kiều Kiều lại và cho cô ta khóc trong vòng tay của anh.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Trẻ con khóc thì có sữa để uống, cô †a khóc không được cũng không có gì là lạ.
Phó Lâm lúc này cũng rất khó xử, nếu không phải mang ơn cứu mạng của chú Dư thì bây giờ hắn chỉ muốn bóp chết suy nghĩ của cô ta.
“Chu Đình…”
Anh hết sức lo lắng khi thấy sắc mặt cô không được tốt cho lắm. “Xin lỗi, em thực sự làm phiền hai người rồi. Hai người cứ từ từ xử lý sự việc này đi, em ở lại cũng dư thừa. Giờ em sẽ ra ngoài tìm khách sạn và ngày mai bắt xe trở về.
Anh thích ở đây xử lý bao lâu thì bấy lâu, anh muốn chịu trách nhiệm đối với cô ta thì cứ chịu, không liên quan gì đến em.
” Chu Đình! “
Thấy cô rời đi mà không quay đầu lại, anh muốn đuổi theo cô nhưng không ngờ là Dư Kiều Kiều lại cứ bám chặt lấy anh không buông ra.