“Thống soái của Đại Sở thật phong độ”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi.
“Hiếm khi thấy có người còn có thể cười được như vậy”, Diệp Thành mỉm cười, e rằng cả tường thành này cũng chỉ có ông ta thể hiện như chẳng có gì xảy ra.
“Nghe ngươi nói kìa, ta…”
“Đi thôi”, Gia Cát Vũ còn chưa nói xong thì Phục Linh ở bên đã bước đi, không chỉ bọn họ mà đến cả Đao Hoàng và Độc Cô Ngạo cũng lần lượt ho hắng, bọn họ lặng lẽ rời đi và cũng bắt đầu đi tuần tra giống Diệp Thành.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản chính là sau trận đại chiến sinh tử này có trời mới biết bọn họ còn có thể giữ nổi cái mạng hay không, cho nên tất cả mới cố gắng dành thời gian quý báu cuối cùng của mình cho những người trẻ.
Lần này Bích Du lại không tỏ ra ngượng ngùng như trong tưởng tượng, đã tới lúc này rồi thì cô cũng không cần phải e thẹn nữa, bước chân cô chậm rãi nhẹ nhàng, cô tiến lại gần một chút dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt Diệp Thành, lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn.
Bích Du không nói lời nào, đôi mắt ngấn nước, cô mỉm cười với Diệp Thành rồi quay người bước đi.
Nhìn Bích Du đi xa dần, Diệp Thành chợt mỉm cười, hắn đứng đó vài giây rồi cũng lặng lẽ quay người.
Việc tuần tra tường thành dài cả ba triệu dặm không phải đơn giản, đây chính là con đường không có điểm đầu và cuối.
Trên tường thành, trên chín phần đều là bóng dáng quen thuộc, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đang bận rộn khắc hoạ trận văn, cả hai hối hả gọi Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam cũng như Viêm Sơn, Man Sơn cùng Hoàng Đạo Công hiếm khi mới trong trạng thái nghiêm túc.
Thiên địa tối tăm, không còn khái niệm ngày và đêm, chỉ có màn đêm bao trùm Đại Sở, hồi lâu không thấy ánh sáng le lói.