– Lúc này ta mới suy nghĩ rõ ràng, vừa rồi trúng kế của ngươi!
– Ngươi cũng không có hảo ý, ta còn có một tấm vương bài trong tay.
– Vvương bài? Ngươi nói là Phù Ám Triều và Tiêu Diêu Tiên? Ngươi quả nhiên bắt bọn họ.
Nhiếp Vân lắc đầu.
– Không sai, chính là bọn họ, muốn bọn hắn còn sống, ta khuyên ngươi tốt nhất nên nói thẳng với đám người Đoạn Diệc mình là giả, như vậy cũng bớt phiền toái!
Nhiếp Vân giả nói.
– Nói thẳng ta là giả? Ngươi ngốc hay là ta ngốc?
Nhiếp Vân cười nhạo:
– Một khi ta thừa nhận khẳng định lập tức trở thành bia cho người ta ngắm, cũng bị chém giết rất nhanh… Ngay cả mạng cũng không còn thì làm sao cứu người?
– Mặt khác kiếp sau của Phù Ám Triều, Tiêu Diêu Tiên tự bạo bỏ mạng, nếu như kiếp nầy chết lại, các ngươi tại đánh mất hai người… Chắc hẳn chính ngươi cũng không muốn a!
Kiếp sau hoặc kiếp trước của Phù Ám Triều, Tiêu Diêu Tiên đã tự bạo tử vong, nếu như Nhiếp Vân chém giết kiếp này của bọn họ, mặc dù hắn đánh chết kiếp này của bản thân rời đi cũng mất đi trợ lực, chắc hẳn hắn không nguyện ý hi vọng nhìn thấy việc này.
Cho nên dùng hai người này uy hiếp tính mạng của hắn là không có khả năng.
– Ngươi nói không sai, kiếp trước của Phù Ám Triều, Tiêu Diêu Tiên tự bạo bỏ mạng, ta chém giết kiếp này của bọn họ sẽ tự đoạn hai tay, kiếp trước của Đoạn Diệc, Tử Đồng Bất Hủy, Vạn Pháp chúa tể, Linh Tú Đại Đế cũng chưa tử vong.
– Ta hoàn toàn có thể đánh chết bọn họ, thay đổi kiếp trơớc nghe lời là được.
Nhiếp Vân giả cười lạnh.
– Ngươi…
Sắc mặt Nhiếp Vân âm trầm.
Tuy gia hỏa trước mắt là giả nhưng dù sao giống hắn như đúc, có được trí tuệ và tàn nhẫn, nếu như mình không đồng ý, hắn khẳng định sẽ đánh chết đám người Đoạn Diệc.
Hơn nữa đã tính toán một lần, còn muốn tính toán hắn lần thứ hai là không có khả năng.
– Xem ra ngươi bức ta giết ngươi.
Ánh mắt Nhiếp Vân mang theo sát cơ.
– Đừng tưởng rằng ta không có thủ đoạn, ngươi cũng biết ta còn có một lá bài tẩy mà ngươi không có, chỉ cần ta muốn động thủ, hoàn toàn có thể chém giết ngươi.
– Không có giết ngươi chỉ là muốn ngươi nói ra bí mật của nơi này, mang bọn ta rời khỏi đây mà thôi.!
– Ah? Còn có một lá bài tẩy?
Nhiếp Vân giả biến sắc.
Cẩn thận mà nói thì hắn cũng là Nhiếp Vân, biết rõ suy nghĩ của đối phương, cũng biết đối phương không lừa gạt mình, đã nói như vậy thì có nắm chắc bài, là át chủ bài có thể chém giết hắn chân chính.
– Ta biết rồi, là nạp vật thế giới… Là Bạch Đầu tôn giả!
Nhiếp Vân thời giả nghĩ tới cái gọi là át chủ bài của Nhiếp Vân là gì liền biến sắc.
– Không sai! Nếu ngươi đã đoán được, cũng không cần phải lưu lại, đi chết đi.
Ném át chủ bài ra ngoài, Nhiếp Vân biết rõ nhiều lời vô ích, dù sao đối phương cũng không trúng kế, hừ lạnh một tiếng, hắn muốn động thủ.
Từ kinh nghiệm của Đan Thần chúa tể mà nói, muốn rời khỏi nơi đây phải chém giết “Chính mình”, nếu mọi người đã ngã bài, cũng cũng không cần phải tiếp tục nói nhảm.
– Đáng giận! Tuy ngươi nắm chắc bài nhưng không dễ dàng giết ta như vậy đâu.
Sắc mặt Nhiếp Vân giả cười lạnh một tiếng, quay người bỏ chạy.
Ầm ầm!
Thân thể của hắn tỏa ra điện qang, ngay sau đó phóng thẳng về phía tấm bia đá, hào quang lóe lên, chờ Nhiếp Vân kịp phản ứng, toàn thân của hắn biến mất không thấy gì nữa.
– Phương pháp rời khỏi nơi này là gì?