Nghe thấy lời nói của Dương Thanh, các cao thủ đều lặng lẽ thở phào.
Biểu cảm của Thượng Quan Nhu vẫn bình tĩnh: “Thế thì xin cảm ơn cậu Thanh!”
Thái độ của cô ta đối với Dương Thanh rất lạnh, lạnh đến mức khiến anh cảm thấy thật xa lạ.
“Tôi đã dừng chân tại Hoàng thành Thượng Quan quá lâu, đã đến lúc phải đi rồi. Sau này nếu Hoàng tộc họ Thượng Quan gặp chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi”.
Dương Thanh giấu cảm xúc hơi đè nén đi, mở miệng nói.
Đương nhiên anh nói câu này với Thượng Quan Nhu. Cô ta khẽ gật đầu: “Cậu vĩnh viễn là bạn bè của Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng tôi. Sau này cậu Thanh có việc gì cần đến chúng tôi thì xin hãy mở lời”.
“Được! Gặp lại sau!”
Dương Thanh gật đầu, nhìn Thượng Quan Nhu lần cuối rồi xoay người đi.
Đã không có khả năng với Thượng Quan Nhu thì nên đi sớm thì hơn.
“Nữ Hoàng, trên thế giới này chỉ có cậu Thanh mới đủ tư cách trở thành chồng của người”.
Dương Thanh vừa đi thì một cao thủ lớn tuổi trong Hoàng tộc họ Thượng Quan lên tiếng, trong lời nói còn có mấy phần thương tiếc.
Thượng Quan Nhu lạnh lùng đáp: “Bây giờ, trong lòng tôi chỉ có Hoàng tộc họ Thượng Quan”.
Dứt lời, cô ta xoay người bỏ đi.
Đến khi về nhà của mình, Thượng Quan Nhu mới òa khóc. Không phải cô ta không muốn cùng đi với Dương Thanh mà vì hiểu rằng mình đi theo sẽ chỉ khiến anh cảm thấy nặng nề. Chưa kể Dương Thanh đã kết hôn, trong lòng chỉ có Tần Thanh Tâm, không hề có chỗ cho cô ta.
Một bên khác, Dương Thanh sau khi rời khỏi Hoàng tộc họ Thượng Quan thì đi thẳng đến sân bay, lên chuyến bay đến Yến Đô.