“Ngoài việc này ra?”
“Ngoài việc này ra thì không còn lý do nào khác”, Đan Ma cứ thế ngắt lời Đan Thần, “ở cả Đại Sở này luận về đan thuật, Diệp Thành đều yếu hơn ta, ở cả Đại Sở này nếu luận về chân đế luyện đan thì hắn cũng còn kém ta xa”.
“Không thể, chúng ta không thể làm vậy”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu, bảo đồ nhi của ông ta hi sinh làm đan dẫn, một người làm sư tôn như ông ta không thể làm được.
“Ta không ép ngươi, cũng không có ai ép ngươi cả”, Đan Ma có lẽ uống đã say nên lảo đảo đứng dậy, ông ta bước đi loạng choạng ra khỏi đại điện, “có luyện ra được Thiên Tịch Đan hay không đối với ta mà nói không quan trọng, ta sống lâu rồi, lẽ ra phải chết từ lâu rồi”.
Trong màn đêm u tịch, Diệp Thành quay về Hằng Nhạc Tông.
Hiện ra trong tầm mắt hắn chính là từng bóng người đang bay qua bay lại, mọi người đang vô cùng bận rộn.
“Trông chừng cho kĩ, đừng có lười biếng”, dưới chân một ngọn núi, bốn người phía Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị và Hoắc Đằng đều đang đang dặn dò lời cuối cùng tới những đồ nhi của mình.
Bốn người bọn họ đều mặc áo giáp khi chinh chiến, ngày thường ai nấy trông có vẻ không nghiêm túc nhưng sau khi khoác lên mình tấm áo giáp thì trông rất có phong thái của bậc tướng quân.
Cũng giống như bọn họ, phần lớn người ở Hằng Nhạc đều khoác lên mình chiến giáp dặn dò những hậu bối của mình sau đó bay ra khỏi Hằng Nhạc, cứ thế hướng về phía tường thành của Nam Sở. Trước khi đi bọn họ còn quay đầu lại nhìn Hằng Nhạc Tông một lần nữa vì lần này rời đi có lẽ bọn họ sẽ phải bỏ mạng nơi sa trường không còn cơ hội sống sót quay về.
Diệp Thành trầm ngâm khẽ bước đi.
Trận chiến này cần sự đoàn kết dốc sức của cả Đại Sở, không ai tránh được, chỉ cần là tu sĩ thì sớm muộn đều phải tham chiến, có điều phía Tạ Vân, Tư Đồ Nam phải ra chiến trường trước Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu mà thôi.