Phó Thiết Ảnh thấy cô bắt chước, nhịn không được muốn cười.
“Nếu em thành như vậy, chắc hẳn là rất đáng yêu.”
“Đáng yêu con khỉ, ỏng ẹo làm bộ làm tịch! Đàn ông các anh đều sẽ cảm thấy rất đáng yêu có đúng không?
Nhưng trong mắt con gái bọn em, loại con gái này thật sự chẳng ra sao! Có phải anh cũng thích trò này không?”
“Không thích.”
“Lừa đảo! Đàn ông đều thích! Cô thở phì phò nói.
“Anh không biết những người đàn ông khác thích gì, anh chỉ thích em, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Anh chỉ thích tính thẳng thắn này của em, không ỏng ẹo làm bộ làm tịch, bản tính ngay thẳng bộc trực. Dám yêu dám hận, trong mắt không chứa được một hạt cát.”
“Dư Kiều Kiều là loại người gì, anh biết, anh cũng sẽ không nói rõ với cô ta.
Gô ta không yêu anh, cô ta chị mê tiền tài tôi. Trước kia khi anh ở đây, cũng không thấy cô ta xum xoe như vậy, nhưng từ khi biết được thân phận của anh mới như vậy.”
“Cho nên em có thể yên tâm, tập đoàn Cố Linh không có phần của anh, tập đoàn .J&C anh cũng không muốn giàn, anh còn phải ở rễ, trên người anh không có gì có thể lấy được.”
“Anh cho rằng cô ta tin sao? Tốt xấu gì thì anh cũng là ông Tư của nhà họ Cố, anh còn thiếu tiền tiêu được sao?”
“Yên tâm, anh biết vứt phiên phức này cho ai.” Anh cười ranh ma, nở một nụ cười xấu xa.
Cô ấy cảm thấy da đầu tê, nhất thời không hiểu rõ lời này của anh ta là có ý gì.
Mà Trong lòng Phó Lâm đã có tính toán, cũng không nói thêm gì.
“Được rồi, đừng tức giận, em thích cái gì, anh còn không biết sao? Anh không xứng đáng phải tức giận với cô †a, anh nên làm gì lúc tức giận đây? Anh sẽ nấu ăn, em có muốn ăn gì không?