Nhiếp Vân giả cười lạnh.
– Vậy thì tốt, cứ quyết định như vậy đi, chúng ta bắt đầu, Tử Đồng Bất Hủy ngươi đi theo ta, vị này đi sang đây.
Đoạn Diệc nhìn về phía Nhiếp Vân.
– Tốt, ta hi vọng qua một lúc ngươi có thể bố trí cấm chế, đừng làm cho gia hỏa này nghe lén.
Nhiếp Vân nói.
– Yên tâm đi, ta cũng đã nghĩ kỹ, qua một hồi sẽ khắc lên ngọc bài, hai bên sẽ cùng quan sát, sau đó trao đổi so sánh, như vậy cho dù hắn có nhìn qua cũng không thể sửa đổi.
Đoạn Diệc an bài.
– Tốt!
Nhiếp Vân không nói lời nào, hắn lui về phía sau.
Lúc này ba người đi tới nơi bí ẩn, Đoạn Diệc tiện tay bố trí cấm chế bao phủ mọi người vào trong đó.
– Chúng ta không biết ngươi là thật là giả, không cách nào hành lễ, mong tha thứ.
Đoạn Diệc khom người:
– Làm phiền ngươi ghi lại tin tức.
Nói xong đưa một ngọc bài tới.
– Ghi vào đây.
– Tốt!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng sau đó in ý niệm lên.
Nhìn thấy động tác của hắn nhanh như thế, Đoạn Diệc, Tử Đồng Bất Hủy đều sững sờ, tiếp nhận ngọc bài sau đó nhìn vào trong, sắc mặt bọn họ sững sờ.
Chỉ thấy hắn ghi ba chữ “Ta không biết“.
– Ngươi đang đùa chúng ta.
Đoạn Diệc hừ lạnh.
– Ha ha, ta không biết, không có nghĩa là đối phương không biết, đến lúc đó hai người các ngươi phối hợp một chút
Nhiếp Vân truyền một ý niệm tới.
– Chúng ta không biết ngươi là thật hay giả, phối hợp ngươi làm cái gì…
Tử Đồng Bất Hủy trừng mắt, hắn chưa nói xong đã bị Đoạn Diệc kéo tay áo của hắn.
– Nhhư thế nào?
Tử Đồng Bất Hủy đang sững sờ lại bị Đoạn Diệc cắt lời:
– Được rồi, chuyện này ngươi không cần quan tâm, do ta làm chủ.
Nói xong nhìn kỹ Nhiếp Vân, dường như hiểu ra cái gì đó, âm thầm duỗi ngón cái sau đó quay lại tế đàn.
Bọn họ đứng trước tấm bia đá, đám người Vạn Pháp chúa tể, Linh Tú Đại Đế cũng đi tới.
– Đây là hắn giải thích, không nghĩ tới ba chữ này có ý nghĩa như vậy.
– Chỉ sợ hư không giới không chỉ là thế giới mặt kính đơn giản như vậy.
Linh Tú Đại Đế cầm ngọc bài trong tay, hắn không ngừng cảm khái.
Ngọc bài ghi lại giải thích của Nhiếp Vân giả.
– Ta xem một chút!
Đoạn Diệc với vẻ mặt không sao cả, hắn cầm ngọc bài lên xem, tinh thần quét qua, da mặt của hắn run rẩy vài cái nhưng lập tức trấn định lại, bàn tay vuốt khối ngọc bài Nhiếp Vân đưa sang, nói:
– Các ngươi xem, hai người bọn họ trả lời giống như đúc.
– Ah?
Vạn Pháp chúa tể và Linh Tú Đại Đế tiếp nhận ngọc bài, sau khi xem chữ phía trên liền ngưng trọng.
– Quả nhiên giống như đúc, không sai chữ nào.
– Làm… Làm sao có thể, ta không tin, ta muốn kiểm tra hắn ghi chép cái gì.
Nhiếp Vân hét lớn một tiếng.
– Ta cũng muốn kiểm tra hắn ghi cái gì.
Nhiếp Vân giả cũng khẽ nói.
– Vậy thì tốt, chính các ngươi xem của đối phương đi.
Đoạn Diệc, Linh Tú Đại Đế phân biệt đưa ngọc bài qua.
Tiếp nhận ngọc bài, Nhiếp Vân dùng tinh thần dò xét và ánh mắt sáng lên.
Trên ngọc bài của hắn vừa rồi ghi “Ta không biết”, rất hiển nhiên Đoạn Diệc hiểu ý của hắn, cố ý sửa ngọc bài của hắn thành nội dung của đối phương.
Làm như thế tương đương không cần làm gì liền có thể moi ra chuyện của đối phương.
Những người khác không biết rõ tình hình, tự nhiên cũng không hoài nghi.
– Tam thế bia!
Trên tấm bia đá ghi ba chữ tam thế bia.
Đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi xem nội dung của Nhiếp Vân giả một lần, trong đầu Nhiếp Vân suy nghĩ cực nhanh.
Đối phương ghi lên ba chữ tam thế bia, ba bức đồ hình trên tấm bia đá chính là tam thế tam sinh.
Tam thế đại biểu kiếp trước, kiếp nầy, kiếp sau!
Kiếp trước giãy dụa trong khổ hải, dốc sức liều mạng muốn lao ra nhưng không thể làm gì, vận mệnh đã định không cách nào sửa đổi, giống như bức vẻ người thứ nhất trong đó, hắn lâm vào trong bể khổ, vô số dây nhỏ quấn quanh thân hình nên không thể rời đi.