Nhìn thấy bộ dạng chuyên chú của hắn, sắc mặt Nhiếp Vân giả trầm xuống, hắn cũng tiến lên và vươn tay phải sờ cằm, bộ dáng suy nghĩ.
– Thì ra là thế!
Qua không biết bao lâu, sau khi vuốt ve kiểu chữ và đồ hình, đột nhiên đôi mắt Nhiếp Vân đột nhiên càng ngày càng sáng giống như biết rõ thứ gì đó, hắn hưng phấn thân thể run rẩy và cười ha ha.
– Ân?
Thấy biểu lộ của hắn như thế, vẻ mặt tất cả cảm thấy kỳ quái.
Ngay cả Nhiếp Vân giả cũng cảm thấy nghi hoặc và nhìn chằm chằm vào, dường như muốn thông qua hai mắt của hắn nhìn ra cái gì đó.
– Thật không phải giả, giả không phải thật, ta không tin ngươi còn không lộ ra nguyên hình.
Liếc mắt nhìn Nhiếp Vân già, Nhiếp Vân cười lạnh mang theo khiêu khích.
Nhìn biểu lộ và bộ dạng của hắn giống như nắm chắc mười phần, một lần hành động tìm ra khuyết điểm và lỗ thủng của đối phương.
– Không sai, thật không phải giả, giả không phải thật!
– Ta là Nhiếp Vân thật, cho dù ngươi nói thành hoa cũng vô dụng.
Nhiếp Vân giả hừ lạnh.
Lúc này hắn không thể yếu thế, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
– Vậy sao? Vậy thì xem bản lĩnh của ai lớn hơn đi.
Nhiếp Vân cười cười lần nữa, không hề để ý tới Nhiếp Vân giả, hắn quay sang nhìn đám người Đoàn Diệc.
– Các vị, xem bộ dạng các ngươi có quan sát cũng không hiểu gì, có lẽ trong lòng đã có ý định, nếu như ta đoán không sai là hi vọng Nhiếp Vân thật giải quyết vấn đề giúp các ngươi, mang theo các ngươi rời khỏi nơi đây.
– Không sai, chủ nhân nhà ta thông minh tuyệt đỉnh, nếu như chúng ta có thể rời khỏi nơi đây, nhất định là hắn phát hiện cái gì đó, dẫn đầu chúng ta đi ra ngoài!
Tử Đồng Bất Hủy không biết Nhiếp Vân có ý tứ gì, nghe nói như thế cũng lên tiếng, trong lời nói mang theo sùng bái Nhiếp Vân mù quáng.
Trải qua nhiều việc lúc trước, hắn đã thành lập ấn tượng Nhiếp Vân không gì không làm được, hắn cho rằng chỉ cần đối phương muốn thì nhất định có thể dẫn đầu mọi người rời đi, không có vấn đề gì.
– Ta không cho rằng như thế, chủ nhân nhất định có thể dẫn đầu chúng ta đi ra ngoài.
Tuy không biết tại sao Nhiếp Vân trước mặt lại nói ra lời như thế, Đoạn Diệc cũng gật đầu.
– Các ngươi cũng cho rằng như thế?
Hai người này tỏ thái độ, đôi mắt Nhiếp Vân nhìn vào Vạn Pháp chúa tể và Linh Tú Đại Đế.
– Không sai!
Hai người cũng gật đầu.
– Vậy thì tốt, nếu các ngươi nói thế thì ta cũng yên tâm.
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng:
– Trải qua nghiên cứu vừa rồi, ta đã hoàn toàn lý giải ý nghĩa của kiểu chữ và đồ hình trên tấm bia đá, chỉ cần ta có thể nói ra, có phải khẳng định ta là thật hay không?
– Việc này…
Mọi người sững sờ.
– Nói thật, chúng ta đã xem qua tấm bia đá, kiểu chữ và hình vẽ trên đó khác với những gì chúng ta biết, căn bản không thể tìm hiểu ra cái gì, nếu như ngươi thật có thể nói ra ý nghĩa trên đó, chúng ta cũng cho rằng không có sai lầm gì, có lẽ có thể chứng minh ngươi là thật!
Linh Tú Đại Đế nói.
– Nếu như ngươi nói đương nhiên là thực, chúng ta không thể nghiên cứu ra, chủ nhân chúng ta tìm ra được thì đó là sự thật.
– Không nghiên cứu ra chắc chắn là giả.
Tử Đồng Bất Hủy tiếp lời.
– Chủ nhân thiên phú dị bẩm, tấm bia đá này tuy huyền bí nhưng hắn có thể hiểu.
Đoạn Diệc suy nghĩ sau đó gật đầu.
Tuy hắn biết rõ mình nói như thế vô cùng qua loa nhưng vẫn xác nhận đây là một phương pháp xác định.