Nữ Đạo Quân nhận lệnh bài, lạnh nhạt nói:
– Nếu ngươi có lệnh bài của người kia thì có thể trốn trong Đạo Quân điện, không kiếp không nạn.
Giang Nam lắc đầu, nói:
– Ta muốn độ kiếp, không muốn ẩn cư.
Nữ Đạo Quân nhìn Giang Nam, lắc đầu:
– Ngươi có biết chăng? Từng có rất nhiều người muốn vào Đạo Quân điện, ẩn thế né tránh tịch diệt kiếp mà không được.
– Đạo của ta là đạo nhập thế, biết khó vẫn nghênh nan chứ không phải đạo lánh thế.
Giang Nam cười nói:
– Xin đạo hữu chỉ điểm cho.
Nữ Đạo Quân nhìn Giang Nam, buồn bã nói:
– Từng có người cũng cầm lệnh bài tiến đến, cũng nói y như ngươi, muốn tránh tử kiếp. Tâm tình các ngươi hơi giống nhau, nhưng ngươi càng dứt khoát hơn. Đi theo ta.
Giang Nam theo sau nữ Đạo Quân đến cửa chính Đạo Quân điện, hỏi:
– Cho hỏi người kia là ai?
– Bất Không.
Nữ Đạo Quân thản nhiên nói:
– Hắn đến ký thác thần hồn, trước đó không lâu đã hồi sinh thần hồn.
Tim Giang Nam đập nhanh. Bất Không Đạo Nhân tính ra tử kiếp sắp đến nên trước tiên ký thác thần hồn vào Đạo Quân điện, giữ cơ hội sau này lại nổi dậy.
Nữ Đạo Quân nói tâm tính Bất Không Đạo Nhân giống Giang Nam nhưng hắn càng dứt khoát hơn, vì hai người cùng có lòng muốn đấu độ kiếp. Nhưng Bất Không Đạo Nhân né tử kiếp rồi mới nhập thế, Giang Nam thì không né tử kiếp mà cầu cách độ kiếp, so sánh thì Bất Không hơi yếu hơn.
Nhưng khó trách, tử kiếp của Bất Không Đạo Nhân là Đế và Tôn, đối diện hai cao thủ đó không ai hùng dũng lên nổi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cửa điện mở ra. Giang Nam cảm giác khí thế cổ xưa hùng vĩ ập vào mặt, trong không trung như có vô số tư duy ập về phía hắn.
Bên tai Giang Nam nghe nhiều câu hỏi:
– Cái gì gọi là đạo?
– Đạo từ đâu đến?
– Hư hư minh minh có thể gọi là đạo không?
– Sinh sinh diệt diệt có cuối không?
– Thời gian bắt đầu từ khi nào, kết thúc từ bao giờ?
– Tận cùng đạo nằm ở đâu?
Các câu hỏi chui vào não Giang Nam, đầu óc hắn sắp bị thanh âm làm trướng nổ.
Giang Nam hét to một tiếng:
– Ta là đạo, đạo là ta!
– Ngươi là đạo? Cái gì gọi là ngươi?”
– Ngươi từ đâu đến?
– Có thể là đạo không?
– Ngươi có cuối không?
– Ngươi bắt đầu từ khi nào, kết thúc từ bao giờ?
– Tận cùng của ngươi ở đâu?
Vô số câu hỏi hỗn độn oanh tạc, Giang Nam nhức đầu, não sắp nổ tung.
Nữ Đạo Quân lạnh nhạt nói:
– Mặc kệ bọn họ đi, những câu hỏi đó là từ rất nhiều thời đại tới nay, những Đạo Quân tiến đến Đạo Quân điện viếng thăm đặt câu hỏi. Ba điện chủ cũng không đáp được.
Giang Nam kinh ngạc hỏi:
– Tại sao ta còn có thể nghe mấy vấn đề nay? Hơn nữa nó tự động đổi câu hỏi như thể có người chất vấn ta.
– Mấy vấn đề đó do người đặt câu hỏi là Đạo Quân, không ai trả lời nên lâu dần chúng nó thành tinh. Chẳng qua là dám yêu tinh vô hình vô chất chỉ có ý chí.
Nữ Đạo Quân đi trước dẫn dường. Hai bên đường có một số cái hũ cổ xưa, nhiều hũ đã vỡ nát. Nữ Đạo Quân lạnh băng, không biết là bẩm sinh lạnh lùng hay vì sống qua lâu đã quên cười.
Nữ Đạo Quân nói:
– Mấy cái hũ này vốn chứa các câu hỏi của Đạo Quân, sau này một số bị đánh bể, chúng nó trốn ra ngoài. Ta bắt lại một số, lại một ít trốn ra nên ta lười quan tâm chúng. Ngươi phải cẩn thận, đừng làm vỡ, nếu không sẽ tăng thêm câu hỏi.
Giang Nam rất ngạc nhiên, tò mò nhìn mấy cái hũ, mắt chớp chớp.
Giang Nam thầm nghĩ:
– Câu hỏi của Đạo Quân có thể thành tinh? Lại còn bị bắt nhét vào trong hũ, thật là thế giới lớn không gì không có.
Mấy cái hũ quả nhiên như chứa yêu tinh nhỏ, hũ lắc lư kêu lạch cạch như có câu hỏi sắp chạy ra ngoài.
Đường đi trong Đạo Quân điện rắc rối phức tạp, Giang Nam đi theo nữ Đạo Quân thật lâu, vòng qua bao nhiêu là hành lang gấp khúc nhưng không thấy một bóng người.
Giang Nam ngạc nhiên thầm nghĩ:
– Trong Đạo Quân điện chẳng lẽ chỉ có một mình nữ nhân này? Không thể nào, Linh Bảo Đạo Chủ ra khỏi Đạo Quân điện bị Tiên Đế giết đúng không?