“Đây là chuyến cuối cùng. Đồ thật sự rất nhiều, em xách không nổi, nhưng tối như vậy cũng không có xe. Anh Ảnh, anh giúp em đi. Chu Đình, cô bị sao vậy? Không khỏe sao? Tôi đỡ cô nhé.”
Cô ta đã nói đến mức này, dùng sao Chu Đình cũng không thể nằm trong lòng Phó Thiết Ảnh tiếp.
“Anh thả em xuống, anh xách đồ đi, em tự đi được.”
“Em đi được thật chứ?”
Phó Thiết Ảnh lo lắng nhìn cô ấy.
Cô ấy gật đầu, nhảy khỏi ngực anh, ngoài việc cơ thể hơi yếu, thì không có vấn đề gì.
Đúng lúc này, Dư Kiều Kiều ôm chặt lấy cánh tay.
Bây trời thời tiết đã hơi lạnh, mặc một lớp áo sơ mi mỏng không thể ngăn được cái lạnh của ban đêm.
Gô ta nhìn Phó Thiết Ảnh, anh có mặc áo khoác, bình thường anh Ảnh rất ga lăng, rất thương người khác.
“Anh Ảnh, trời… lạnh quá, em sắp bị đông chết rồi. Hắt xì…”
Đang nói, cô ta hắt xì một cái, xoa mũi, tội nghiệp nhìn anh.
Chu Đình ở bên cạnh giận đến run người, cô không thể học được dáng vẻ nũng nịu như vậy, trước giờ cô thẳng thắn, nũng nịu như vậy thật sự là chịu không nổi.
Nhưng cô cảm thấy rất nhiều người đàn ông thích trong này, thích những cô gái làm nũng dễn thương, chắc có sức chống đỡ.
Cô không nói chuyện, cho rằng Phó Thiết Ảnh sẽ không như vậy, nhưng không ngờ Phó Thiết Ảnh lại thật sự bắt đầu cởi áo khoác.
Gô cắn chặt răng, tay nhỏ cũng xiết chặt không một tiếng động.
Cô thề, nếu anh dám cởi áo khác đưa cho Dư Kiều Kiều mặt, cô nhất định sẽ “bạo lực gia đình”.
Ánh mắt của Dư Kiều Kiều đầy kích động, thậm chí còn hơi đắc ý nhìn Chu Đình.
Nhưng…
“Vợ ơi, em cũng lành rồi nhỉ, em mặc cũng ít, nếu không có Kiều Kiều nhắc, anh cũng không biết. Kiêu Kiều, cảm ơn Am cô.
Dứt lời, áo đã khoác lên người cô.