Nhiếp Vân đầu tiên sững sờ, lập tức cười ha ha, thân thể của hắn cũng biến thành ba.
Sáu Nhiếp Vân đối chiến hết sức căng thẳng.
– Ngươi lại dùng chiêu này? Đáng giận!
Nhiếp Vân thứ hai không nghĩ tới đối phương lại biết chiêu này, sắc mặt trầm xuống, lông mày nhăn lại.
Hai người đánh nhau khó phân thắng bại, hiện tại số lượng biến hóa như nhau, chính thức đánh nhua cũng như thế, muốn chiến thắng khó càng thêm khó.
– Thủ đoạn hai vị như nhau, nếu tiếp tục đánh nhau khẳng định khó mà phân ra thắng bại, chúng ta còn không bằng giải quyết cục diện trước mắt, nghĩ biện pháp rời đi lại nói sau.
Thấy hai người dừng lại, Tử Đồng Bất Hủy nói lần nữa.
– Cũng tốt, đã không phân thắng bại thì không đánh.
Sáu Nhiếp Vân đối mặt với nhau, nội tâm không cam lòng nhưng cũng biết không có biện pháp, đành phải ngừng sau đó thu hồi phân thân.
– Hai vị, vừa rồi Vạn Pháp chúa tể nói có một phát hiện mới, nơi này có thể là thế giới mặt kính, vừa tiến vào thì mọi người sẽ bị phục chế mặt kính phân thân.
Thấy hai người không tiếp tục đánh tiếp, Tử Đồng Bất Hủy thở ra một hơi, hắn cũng nói chuyện thương nghị với mọi người:
– Mặt kính phân thân có được thực lực, khí chất, trí nhớ giống như bản tôn!
– Cho nên muốn dựa vào chiến đấu phân biệt rõ ràng là không thể nào.
– Mặt kính phân thân? Thế giới mặt kính? Thì ra là thế!
Nhiếp Vân thứ hai bừng tỉnh đại ngộ.
– Thì ra là thế giới mặt kính, khó trách hắn có thể sử dụng thực lực và chiêu số giống ta.
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Thấy bọn họ không chiến đấu, Đoạn Diệc tiến lên một bước.
– Trong hai vị có một người là thật, có một là giả, chúng ta thật sự không có biện pháp gì, không biết các ngươi có biện pháp nào có thể phân biệt hay không?
– Bảo chúng ta phân biệt?
Hai Nhiếp Vân đồng thời sững sờ, lập tức giật mình nhìn về phía Đoạn Diệc, trong mắt mang theo vui mừng.
Cục diện hiện tại chỉ có phân thân và bản tôn biết ai là thật, nhưng nói ra không làm người khác tin được, đám người Đoạn Diệc muốn giúp cũng không có biện pháp.
Dù sao hai người có trí nhớ và chiêu số hoàn toàn giống nhau, bọn họ cũng không phân biệt rõ ràng.
Nếu không phân biệt được, như vậy chẳng phải ném khó khăn trở về?
Nếu như thế không thể phát hiện kẻ giả mạo, cũng chỉ có thể phối hợp, cũng không cần nhiều lời, chỉ cần thời cơ chín muồi là có thể tìm ra kẻ đó.
Trong thời gian ngắn nghĩ ra biện pháp này, không thể không nói Đoạn Diệc rất dụng tâm.
– Trí nhớ như nhau, kể một ít chuyện trong trí nhớ khẳng định cũng không phân biệt ra được, nếu như vậy ta cho rằng không cần phải phân biệt, chúng ta cùng tìm đường ra nếu có người không muốn rời khỏi thế giới mặt kính… Dĩ nhiên là là giả!
Nhiếp Vân thứ hai cười nói.
– Cũng không cần phân biệt lẫn nhau? Cũng tốt!
Đôi mắt Nhiếp Vân đầu tiên tỏa ra hàn quang, lúc này gật đầu.
– Ý kiến của ta là tìm đường ra trước, chỉ cần tìm được phương pháp rời đi, kẻ giả mạo sẽ lộ nguyên hình.
– Tốt, cứ quyết định như vậy.
Thấy hai người không tranh đấu, còn cùng tìm đường ra, đám người Đoạn Diệc thở ra một hơi và âm thầm gật đầu.
Trong hai người này chỉ có mặt kính phân thân biết rõ bí mật của thế giới mặt kính, đề phòng tiết lộ ra ngoài, gia hỏa này sẽ tận lực không nói, tận lực che lấp, mọi người chỉ cần lưu tâm sẽ phát hiện ra cái gì.
Nếu như hắn không che lấp, ngược lại trợ giúp mọi người tìm được đường ra, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ!
Cho dù không giúp đỡ lựa chọn trung lập, có Nhiếp Vân thật hỗ trợ cũng nhất định có thể thành công.
Cho nên cho dù ở phương diện nào thì đây cũng là biện pháp tốt nhất, cũng là nước cờ tốt nhất, từ đó làm Nhiếp Vân giả muốn làm cũng phải làm, không muốn làm cũng phải làm.
– Chiêu này không phân thắng bại, lại có thể làm Nhiếp Vân chúa tể giả phát điên, lợi hại, lợi hại!