“Truyền tống vực môn đế đạo xác định vị trí?”, dù là chư vương hay các hậu duệ thì đều nhìn nhau, những điều Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên nói hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của họ.
“Vậy Thiên Ma có thể thông qua truyền tống vực môn đế đạo xác định vị trí rồi lẻn vào Nam Sở bất cứ lúc nào sao?”, Pháp Luân Vương cau mày nhìn phía Thái Hư Cổ Long.
“Đúng như ông nghĩ”.
“Vậy…”, sắc mặt mọi người trong đại điện đột nhiên trở nên khó coi.
“Trận chiến này khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều!”
“Ta cứ tưởng bảo vệ được tường thành là có thể bảo vệ được Nam Sở, bây giờ xem ra chúng ta không chỉ phải bảo vệ tường thành còn phải đối phó với Thiên Ma bất chợt tấn công từ phía sau bất cứ lúc nào, điều này với tu sĩ Đại Sở mà nói là một gánh nặng rất nặng nề”.
“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”.
“Nếu Thiên Ma trong ngoài phối hợp thì tu sĩ Đại Sở sẽ không còn đường lui”, lúc này các vị vương đều nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, giờ đây họ mới hiểu chiến lược phân binh đóng giữ năm lãnh thổ lớn ở Nam Sở của Diệp Thành quan trọng thế nào.
“Đại Sở Hoàng tộc và Sát Thủ Thần Triều trấn giữ Đông Nhạc”, Diệp Thành lên tiếng: “Cung Quảng Hàn của Nguyệt Hoàng và U Minh Địa Phủ trấn giữ Nam Cương; Thiên Long Thánh Tông của Huyền Hoàng và Phệ Hồn tộc trấn giữ Tây Thục; Thiên Phủ Thần của Đông Hoàng và Yêu tộc trấn giữ Bắc Xuyên; Cửu Thiên Chiến Long Tông của Chiến Vương và Âm Minh Thánh Vực trấn giữ Trung Châu; Thiên điện của Thiên Táng Hoàng, Quỷ tộc, Thánh điện của Thái Vương, Vu Chú tộc là đội quân thường trực, sẵn sàng hỗ trợ năm lãnh thổ lớn và tường thành Nam Sở bất cứ lúc nào”.
“Chẳng lẽ thống soái quên chúng ta rồi?”, Huyết Vương và Ma Vương cười khẽ.