Thế nhưng hắn vừa dừng lại, sau lưng lại có một con ngựa trắng đuổi theo. Cô gái nghiêng nước nghiêng thành đó ngồi trên ngựa, không biết lấy từ đâu ra một thanh kiếm, xuất kiếm chém mình xuống ngựa. Sau đó cô lập tức quay đầu ngựa, phóng như điên trở về.
Đây là bản dịch của nhóm Lãng Nhân Môn, đăng tải tại Bạch Ngọc Sách, mấy bạn copy xin tự trọng.
Tư Không Thiên Phong ngây ra một hồi, cũng lập tức tung người lên ngựa, lại đuổi theo.
“Ngươi đừng chạy. Ngươi đuổi theo ta có phải đã đồng ý với lời ta nói đêm hôm đó không?”
“Có phải ngươi cũng yêu ta không?”
“Lạc Thủy Thanh!”
“Lạc Thủy Thanh… Lạc Thủy Thanh… Lạc Thủy Thanh…” Tư Không Trường Phong tỉnh dậy từ giấc mộng, bấy giờ mới phát hiện trên bàn đã ướt nhèm, nước mắt mình chảy dài từ bao giờ không biết. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt đi.
Lại mơ thấy nàng rồi, Thủy Thanh.
Tư Không Trường Phong ngồi dậy, có cảm giác buồn bã mất mát.
Dù sao người đã chẳng còn ở đây, cho dù mơ thấy cũng chỉ thêm buồn mà thôi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, Tư Không Trường Phong xoa tay, nước mắt trên bàn lập tức bốc hơi, trở nên khô ráo. Hắn đứng dậy nói: “Chuyện gì?”
Đệ tử ngoài cửa cung kính bẩm báo: “Doãn trưởng lão và Lạc sư huynh đã về.”
Tư Không Trường Phong nói: “Ta biết rồi.” Hắn cầm thương lên, đẩy cửa bước xuống lầu.
Doãn Lạc Hà và Lạc Minh Hiên đứng lặng tại đó. Thần sắc Lạc Minh Hiên hơi bất an, trong lòng hắn vẫn khá kính nể vị tam thành chủ nắm thực quyền tại Tuyết Nguyệt thành. Mình ra ngoài tới hai lần mà không dẫn được con gái của ông ấy về, không khéo sẽ bị trách phạt. Doãn Lạc Hà chỉ cười khanh khách, có vẻ chẳng lo ngại gì.
Tư Không Trường Phong nhìn Doãn Lạc Hà, thở dài: “Ngươi nói ngươi muốn tới Vô Song thành kiểm tra thực hư ra sao, có thăm dò được gì không?”
Đây là bản dịch của nhóm Lãng Nhân Môn, đăng tải tại Bạch Ngọc Sách, mấy bạn copy xin tự trọng. Tự trọng nhiều vô nha mấy bạn ơi!!!!
“Chuyện Lôi gia bảo, không phải do bọn họ làm.” Doãn Lạc Hà nghiêm trang nói.
“Nói nhảm!” Tư Không Trường Phong trách mắng: “Có phải bọn họ làm hay không, chẳng phải nhìn một cái là ra à? Trừ phi đầu óc Vô Song thành hỏng hẳn rồi thì mới làm chuyện này.”
Doãn Lạc Hà thở dài: “Nhìn ra nhưng không nói ra, tình ý bao năm của chúng ta vẫn đó.”
“Ta với ngươi làm gì có tình ý gì, kẻ có tình ý với ngươi là tên Tống Yến Hồi kia kìa. Đáng tiếc hắn là tên đầu gốc, đáng đời hắn, luyện cả đời kiếm thuật vẫn chẳng bằng Hàn Y.” Tư Không Trường Phong tức giận nói: “Lại không dám gặp ngươi à?”
“Gặp rồi.” Doãn Lạc Hà mỉm cười yêu kiều.
Tư Không Trường Phong kinh ngạc, sau đó hiểu ra: “Vậy cũng nên kết thúc thôi. Lạc Minh Hiên.”
Thân thể Lạc Minh Hiên rúng động: “Có.”
Các bạn đang đọc ở site khác ngoài bns xin hãy lên gg sreach “thiếu niên ca hành bachngocsach” để tìm đến nguồn cội nha.
“Căng thẳng cái gì?” Tư Không Trường Phong cau mày.
“Đệ tử kém cỏi, không dẫn được Thiên Lạc sư tỷ về!” Lạc Minh Hiên cúi đầu nói.
“Không dẫn về cũng không sao.” Tư Không Trường Phong xua tay: “Con bé có người mà mình muốn theo đuổi. Ta gọi ngươi là muốn khuyên ngươi chuyên tâm tập võ, sau này đừng gây thêm phiền toái cho sư phụ ngươi.”
Lạc Minh Hiên đỏ mặt nói: “Tam thành chủ, ngài nhìn ra rồi à?”
“Ngươi bị thương không nhẹ, sư phụ ngươi chữa thương cho ngươi, cũng bị tổn thất nhiều chân khí. Ngươi đi nghỉ đi, ta khai đơn cho ngươi hai thang thuốc, điều trị một chút là được.” Tư Không Trường Phong nói.
“Tam thành chủ!” Đột nhiên có một đệ tử vừa chạy vào vừa thở hồng hộc.
“Chuyện gì?” Tư Không Trường Phong hỏi.
“Nhị thành chủ, nhị thành chủ về rồi!” Đệ tử kia cuống quít nói.
Tư Không Trường Phong vui mừng ra mặt: “Về cùng một thư sinh trung niên à? Vào là được, còn thông báo cái gì?”
“Không phải, là một hòa thượng. Hình như nhị thành chủ đã hôn mê, hòa thương kia đang ôm nhị thành chủ đứng ngoài cửa thành.”
“Hòa thượng?” Tư Không Trường Phong cả kinh: “Hòa thượng ấy trông thế nào?”
“Còn rất trẻ tuổi, mặc tăng bào màu trắng, tự xưng là từ Hàn Sơn tự tới.” Đệ tử kia đáp.
Tư Không Trường Phong ngây ra một hồi, sau đó cười lạnh một tiếng: “Mới đi được bao lâu, sao dám chạy về nhanh như vậy?”