Rồi anh ta nhìn sang Vương Minh Tuyết đang thẫn thờ không thể tin:
“Việc để Hạ tiểu thư làm con dâu của Khương gia, nhất định sẽ khiến nhiều người chỉ trích.”
Ngón tay Vương Minh Tuyết run lên.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, muốn lên tiếng phủ nhận vài chuyện, nhưng cổ họng lại tắc nghẹn.
Cô hận.
Lúc này cô giống như bị lột trần không còn một mảnh vải, thậm chí xung quanh không biết có bao nhiêu ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Cô là kẻ có tội sao?
Bản thân cô đã mất người thân từ khi còn quá nhỏ, cuộc sống đã dồn ép cô phải từ bỏ những điều mà cô luôn hướng đến, sống một cuộc sống mà bản thân cô chán ghét nhất.
Cô muốn gì ư?
Cô muốn được tự do, được làm mọi thứ mà cô thích.
Không như bây giờ, cô bị cả Hạ gia và Trầm gia trói buộc, trên vai cô là gánh nặng của hai gia tộc, cô phải tính toán lòng người, phải đối đầu với nhân tính lạnh lẽo.
Chính ông trời bắt cô đón nhận tất cả những điều này, cô sinh ra phải cam chịu chấp nhận mình có một người mẹ tàn nhẫn như vậy, cũng cam chịu mình phải sống một cuộc sống mà cô căm ghét nhất.
Hiện tại thì đám người trước mặt tự cho mình là đại diện chính nghĩa và chân tướng khiến cô phải chết chìm trong vũng bùn của sự phỉ nhổ.
Một đứa con của kẻ giết người.
Một hồng nhan hoạ thuỷ.
Một nữ nhân chân đạp hai thuyền.
Một kẻ tham vọng dã tâm với quyền lực.
Nếu như trong tay cô lúc này có một lưỡi dao, cô sẽ đâm thật mạnh vào trái tim của người đàn ông đang tàn nhẫn dồn ép cô vào đường cùng kia, để anh ta thấu hiểu cái gì gọi là đau không bằng chết.
Không gian im ắng, sự áp lực và bất an đẩy lên cao tới tột cùng.
Khương Tình lúc này bỗng nhiên có động tác, chậm rãi xoay người lại, nhìn xuống cô, khuôn mặt bình tĩnh bao nhiêu thì đôi mắt nâu sẫm kia lạnh lẽo bấy nhiêu.
Rõ ràng là vô cùng lãnh đạm, cũng không có cảm xúc gì nhiều, nhưng lại khiến cô như rơi xuống đầm băng vạn trượng.
Là người mà cô yêu nhất.
Người luôn nói thương cô, muốn bảo vệ cô, tin tưởng cô.
Thế nhưng lúc này, Khương Tình nhìn cô với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Cô đứng ở đó nhìn Khương Tình chằm chằm, đầu óc trống rỗng hoàn toàn, cả khuôn mặt như được bôi sáp nến, nhợt nhạt không chút huyết sắc.
Đầu óc đau đớn như bị ai dùng dao nhấc từng dây thần kinh lên vậy, đau nhức kịch liệt, cô vô thức giơ tay lên chạm vào má trái mình, cảm thấy bỏng rát.
Nước mắt cô tuôn rơi từ lúc nào…
Tuyệt vọng, và bất lực.
Khương Tình lúc này dường như cảm nhận được nước mắt của cô, trái tim cũng thắt lại giây lát, đau đớn lan tỏa, rất muốn gạt đi giọt nước mắt bên má cô, nhưng lại không làm được.
Trái tim như bị ai siết chặt, giọng vẫn lạnh như băng:
“Hạ Nhi. Em hận Khương gia sao?”
Đôi mắt Hạ Nhi đỏ rực từ đầu tới cuối, nước mắt khô rồi lại chảy.
Cô thì thầm: “Khương Tình! Chị tin em không?”
Dứt lời, cô liền bước tới trước mặt Khương Tình.
“Chị nói đi. Chị tin em không?”
Người khác không tin cô cũng không sao cả, chỉ cần Khương Tình tin cô.
Chính Khương Tình đã từng nói:
Tin cô.
Cô sinh ra đã phóng khoáng thoải mái, không muốn mắc nợ ai. Duy nhất từ khi gặp nữ nhân này, con người cô lại có lòng ích kỷ. Cô yêu Khương Tình, yêu đến không còn thuốc chữa nữa.
Cô mặc kệ sự hận thù của hai gia tộc, cô không muốn truy tìm nguyên do cái chết của người thân, bỏ mặc một gia tộc tộc không quản tới, cho dù là nợ ân tình của người khác cũng mắt nhắm mắt mở không muốn trả.
Cô làm trái mọi nguyên tắc, làm trái tất cả những điều bản thân tựa hồ xem là quan trọng nhất.
Chỉ vì một người.
Thế nhưng, người đó có tin cô không?
Có muốn cùng cô vượt qua mọi chuyện tưởng chừng như không thể này hay không?
Khương Tình nhìn cô, đôi mắt nâu sẫm càng lúc càng lạnh lẽo.
Ngón tay Hạ Nhi găm sâu vào lòng bàn tay, các khớp xương trở nên trắng bệch, đầu móng tay cũng đau đến tê dại.
Cô muốn lên tiếng, hoặc nói gì đó để Khương Tình hiểu, nhưng cổ họng lại tắc nghẹn.
Khương Tình đưa điếu thuốc lên môi, vô cùng lãnh đạm.
Làn khói vấn vít bay ra từ trong miệng Khương Tình.
Ở góc độ này, Hạ Nhi cuối cùng đã nhìn rõ biểu cảm kia.
Sự phẫn nộ nơi lồng ngực cùng với bi thương đè ép trái tim cô. Cô không còn sức để giải thích nữa, chỉ còn lại những tiếng nức nở ngắc ngoải trong cổ họng.
Tận đáy lòng buông ra những âm thanh tuyệt vọng chán chường.
Cuối cùng thì, hoá ra Khương Tình cũng không tin cô.
Không tin cô.
Đáy lòng cô gào thét câu nói đó bằng những âm thanh thinh lặng.
Tuyệt vọng, bi thương… Vô vàn cảm xúc đan xen chồng chéo.
Trái tim cô chợt run lên, hơi thở gấp gáp, giống như một lưỡi dao cứa ngang qua động mạch cổ, máu tươi ào ào chảy, khiến cô không sao thở được.
Khương Tình dứt khoát xoay người lại, không nhìn cô nữa.
Dự cảm không lành trong lòng Hạ Nhi càng lúc càng mãnh liệt, môi cô run lên bần bật.
Cô dốc hết sức để tiến lên, túm lấy lớp áo mi trước ngực Khương Tình, gần như gào thét điên cuồng:
“Mẹ kiếp! Chị không tin em! Chị không tin!!!”
Khương Tình để mặc cho cô giằng xé mình, nút áo sơ mi trước ngực bị bung ra, bại lộ một khoảng da thịt trắng muốt.
Nhưng vẫn không nói gì, cũng không hề đẩy cô ra.
Chỉ còn một thanh âm ôn nhuận vang lên rất khẽ, lại nặng tựa ngàn cân, đè ép cô đến không thể nào thở nổi:
“Có lẽ. Duyên chúng ta cạn rồi.”
