– Ah, không có việc gì!
Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, xấu hổ cười cười, nói:
– Uyển Nhi, ngươi phải đáp ứng ta bất kể như thế nào ngươi phải sống trong nội cung không hao tổn gì, phải nghĩ tất cả biện pháp bảo vệ mình có biết không? Ngươi bây giờ đang ở trong triều đình, cho dù là nhân vật bình thường thì sao có thể để huynh đệ Trương gia khi dễ sao? Kỳ thật ngươi có thể nghĩ ít biện pháp nắm một chút thứ gì đó của huynh đệ Trương gia này… Ân, có đôi khi loại thủ đoạn phi thường cũng phi thường hữu hiệu, ngươi nhớ đấy.
Thượng Quan Uyển Nhi liên tiếp gật đầu:
– Ân, kỳ thật ta cũng đã nghĩ tới. Ta cũng không nghĩ bọn chúng có gan diệt khẩu ta đâu, nhưng mà ta đúng là có cầm vài thứ trong tay của bọn chúng đấy, hì hì!
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
– Như vậy cũng tốt! Ta đây có thể yên tâm đi huấn luyện đám công tử binh kia rồi!
– Tần đại ca…
Thượng Quan Uyển Nhi dịu dàng thắm thiết nói:
– Ngươi thật sự quan tâm Uyển Nhi sao?
Tần Tiêu nhìn thấy ánh mắt cực nóng của Thượng Quan Uyển Nhi nên gật đầu khẳng định.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt ngượng ngùng nói:
– Như vậy…
Nếu như Uyển Nhi không phải nữ quan nội cung mà chỉ là nữ tử bình thường. Ngươi nguyện ý lấy Uyển Nhi sao?
Âm thanh của Thượng Quan Uyển Nhi rất thấp, rất mềm, giống như một khay ngọc gõ mạnh vào tâm của Tần Tiêu.
Tần Tiêu có chút mơ hồ.
Lấy Thượng Quan Uyển Nhi?
Tuy hắn biết rõ chính mình có hảo cảm với Thượng Quan Uyển Nhi. Cũng luôn không tự chủ được đi quan tâm nàng, lo lắng nàng. Nhưng mà nói đàm luận chuyện hôn nhân… Xin nhớ ta là người có tư tưởng của người thế kỷ hai mươi mốt đấy, chuyện này có phải nói quá sớm hay không, tốt xấu gì cũng có cảm tình mà?
Hơn nữa còn có Lý Tiên Huệ nữa đấy?
Thượng Quan Uyển Nhi lẳng lặng nhìn qua Tần Tiêu. Nháy mắt cũng không nháy mắt một cái, biểu hiện giống như hoa đào bình tĩnh ôn nhu, lúc nói chuyện phiếm thì ngữ khí nhàn nhạt. Dáng tươi cười nhàn nhạt.
Nhưng mà tất cả này đối với Tần Tiêu mà nói giống như có ma lực kích thích tiếng lòng của hắn.
Tần Tiêu khẽ nhếch môi một cái. Nói khẽ:
– Nguyện ý.
Sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi giống như bông hoa nở rộ. Chậm rãi lộ ra dáng tươi cười, khẽ hé đôi môi đỏ mộng than nhẹ nói:
– Tần đại ca, ngươi thật thích ta sao?
Tần Tiêu mỉm cười, thuận thế ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, ôm vào trong ngực:
– Thật sự thích. Ngươi là cửu thiên huyền nữ thì sao ta không thích được đây?
– Đồ ngốc…
Thượng Quan Uyển Nhi tựa đầu vào ngực của Tần Tiêu, chăm chú ôm lấy hắn từ phía sau, trong ánh mắt có nước mắt lẳng lặng chảy xuống.
Tần Tiêu lơ đãng đưa mắt nhìn, bên ngoài cổng tròn Lý Tiên Huệ đang xoay người lại nhẹ nhàng rời đi. Trong nội tâm nghĩ thầm: chuyện này phiến toái rồi, làm sao bây giờ? Không phải nói ai muốn ai không muốn, đây không phải là vấn đề nam nhân đại tướng quân cân nhắc. Mấu chốt là ai kiêu ngạo? Phiền toái…
Thượng Quan Uyển Nhi tựa đầu vào ngực của Tần Tiêu, nàng không ngẩng đầu lên là sợ Tần Tiêu nhìn thấy nàng rơi lệ, thấp giọng nói:
– Tần đại ca, từ giờ trở đi ta có tính là có thân nhân không?
– Đúng!
Tần Tiêu dứt bỏ tạp niệm trong lòng, ôm Thượng Quan Uyển Nhi thật chật.
– Về sau ngươi sẽ còn có thêm thân nhân và bằng hữu…
– Khục khục…
Bên ngoài cổng tròn lại truyền tới vài tiếng ho nhẹ. Tần Tiêu cười khổ nói:
– Là nha đầu Tử Địch quỷ quái.
Thượng Quan Uyển Nhi từ trong ngực Tần Tiêu giãy giụa ra, lặng yên lau nước mắt.
-Tần đại ca, kỳ thật ta biết rõ người ngươi thích là em gái hạ hàng xa kia, nàng đúng là tình cảm sâu nặng với ngươi. Uyển Nhi không phải là người không nói lý hoành đao đoạt ái của người khác.