Miêu Nghị sửng sốt, trả lời: Ngươi đã biết?
Khấu Văn Lam: Ta đâu thể không biết, ta ở ngay trên đầu thành, tận mắt nhìn thấy bộ dạng uy phong khi vào thành của ngươi, ngươi nói ta có biết hay không?
Miêu Nghị sững sờ nhìn sang Vân Tri Thu ở một bên, nói:
– Khấu Văn Lam cũng ở Thiên phố Cửu Hoàn tinh.
Vân Tri Thu ngớ ra:
– Tức là kỳ thực Khấu gia cũng phái người tới.
Tạm không quản cái này, Miêu Nghị tiếp tục đáp lời: Hiện tại Khấu huynh đang ở nơi nào, ta có
chút việc muốn tìm ngươi mặt đàm.
Khấu Văn Lam: Ta trước liền nghĩ chào hỏi ngươi một tiếng, chẳng qua bị Đường gia gia ngăn trở.
Miêu Nghị nghi hoặc: Đường gia gia là ai?
Khấu Văn Lam: Là quản gia của Khấu gia chúng ta, lão nhân bên người gia gia ta.
Miêu Nghị cả kinh, đó chính là tâm phúc trong tâm phúc của Khấu Thiên vương, ngay cả nhân vật dạng này đều tới, đám lão gia hoả này muốn làm cái gì? Dò xét hỏi: Vì sao phải ngăn trở ngươi gặp ta?
Khấu Văn Lam: Quản gia nói nhân mã của Doanh gia, Hạo gia cùng Quảng nhà muốn tìm ngươi, để ta tĩnh quan kỳ biến.
Miêu Nghị càng kinh ngạc, thì ra đối phương đã sớm biết, liền cũng không che giấu, trả lời: Không giấu Khấu huynh, nơi này của ta vừa nhận được thiếp mời do Doanh gia, Hạo gia cùng Quảng gia đưa tới, đều là lấy danh nghĩa Thiên vương phủ phát ra thiếp mời, đoán rằng đều có nhân vật trọng yếu tới, ta nhất thời không rõ là chuyện gì, đang muốn hướng Khấu huynh thỉnh giáo, không biết Khấu huynh có thể giải hoặc hay không?
Khấu Văn Lam: Còn có chuyện này? Cái này ta không rõ, ngươi hãy đợi, ta hỏi hỏi quản gia, xem hắn nói thế nào.
Miêu Nghị: Xin phiền!
Khấu Văn Lam nhè nhẹ thả tinh linh trong tay xuống bên cạnh bàn cờ, mắt nhìn Đường Hạc Niên vẫn điềm nhiên hạ cờ, nghĩ đến lời phụ thân dặn dò, cơ hội sống chung thời gian dài cùng quản gia không phải ai cũng có, phải bắt lấy cơ hội biểu hiện, liền cũng biểu hiện ra phong phạm bình tĩnh, đặt tâm tư lên trên bàn cờ, từ từ hạ nước tiếp theo.
Chỉ là cái tật giống như quá mức sạch sẽ khiến hắn thỉnh thoảng lai giũ ra khăn tay lau nhẹ, khiến Đường Hạc Niên tuy chưa ngẩng đầu lại cũng đã phát giác, khóe mắt thỉnh thoảng giật lên.
Sau mấy hồi ngươi tơi ta đi trên bàn cờ, Đường Hạc Niên đột nhiên lên tiếng nhắc nhở nói:
– Được rồi đấy.
Khấu Văn Lam cầm khăn lau lau tay, không hoảng không vội lấy ra tinh linh, lần nữa trả lời: Ngưu huynh, quản gia nói Tả Nhi, quản gia nhà Doanh gia dẫn cháu gái Doanh Thiên Vương là Doanh Nguyệt tới, Đoan Hồng đại chấp sự Hạo gia dẫn cháu gái Hạo Thiên Vương Hạo Khinh Yến tới, Quảng gia càng là khoa trương, không chỉ quản gia Câu Việt tới, mà vương phi Mị nương còn pháp giá thân lâm dẫn theo nữ nhi Quảng Mị Nhi, khuê nữ mấy nhà này mỗi người đều là tư sắc bất phàm, Ngưu huynh thật có phúc, ở chỗ này ta chúc mừng Ngưu huynh trước.
Miêu Nghị vừa nghe trận dung như thế lập tức bi dọa cho hơi nhảy, ngay cả vương phi đều tới, chuyện gì thế này? Vội hỏi: Chúc mừng ta cái gì?
Khấu Văn Lam: Còn chưa nghe ra? Tự nhiên là chúc mừng ngươi tam hỉ lâm môn, ba nhà đều muốn gả khuê nữ cho ngươi.
Miêu Nghị: Sao Khấu huynh lại cầm Ngưu mỗ ra nói đùa, nói thật đi, là chuyện gì?
Khấu Văn Lam: Ta lúc nào thì lừa qua ngươi, thật không thể thật hơn được nữa.
Miêu Nghị trợn tròn mắt, chầm chậm quay đầu nhìn sang Vân Tri Thu. Vân Tri Thu hồ nghi nói:
– Làm sao vậy?
– Hắn nói ta tam hỉ lâm môn.
Miêu Nghị tự động lược đi lời vừa nãy của Khấu Văn Lam, chuyển thuật đại khái một phen.
Vân Tri Thu cũng trợn tròn mắt, Thiên Nhi ở một bên cũng đầy mặt khó mà tin tưởng.
Thật lâu sau, Vân Tri Thu mới chầm chậm nhìn…từ trên xuống dưới… Miêu Nghị, ngay sau đó cười lạnh một tiếng:
– Ai nha! Còn có chuyện tốt bậc này, chuyện tốt người khác mơ đều mơ không được lai đổ hết trên đầu ngươi, thật đáng mừng đáng chúc.