– Chỉ sợ không có đơn giản như vậy, hư không giới phi thường cổ quái, chúng ta vừa tiến vào đã xuất hiện vấn đề, ta đoán có thể có người cố ý thiết kế, từ đó làm chúng ta hoài nghi lẫn nhau và tự loạn trận cước.
Đoạn Diệc nói.
– Ân, ta cảm thấy có phải quan hệ với hư không giới, Hư Không Tử hay không.
– Hoặc là Nhiếp Vân chúa tể biết rõ cái gì, cố ý làm như vậy, ta và các ngươi chỉ có thể cẩn thận, đừng chờ chết mà không biết là ai giết!
Thấy bọn họ còn có chút không tin, Vạn Pháp chúa tể nói.
– Thật có rất nhiều điểm đáng ngờ!
Linh Tú Đại Đế không thừa nhận, cũng không phủ nhận, suy tư một hồi, nói:
– Chờ một chút a, Nhiếp Vân chúa tể qua một hồi nhất định sẽ trở lại, thật sự không được cứ nói ra, mặc kệ tình huống như thế nào, chúng ta cần biết rõ…
– Nói ra? Khẳng định không được…
Vạn Pháp chúa tể vội vàng cắt lời mọi người, còn chưa nói xong, một giọng nói vang lên.
– Phát sinh chuyện gì? Vạn Pháp chúa tể, vừa rồi ngươi đi nơi nào? Ta tìm cả buổi vẫn không tìm được!
Chính là Nhiếp Vân đi tìm Vạn Pháp chúa tể.
Mọi người ở đây nghị luận với nhau thì hắn xuất hiện.
Hơn nữa nhìn phương vị là đi cũng không xa, có lẽ vừa rồi đang ở gần.
– Chủ nhân!
– Nhiếp Vân chúa tể!
Đoạn Diệc, Tử Đồng Bất Hủy ôm quyền.
– Ta đã tra ra một chuyện, đang muốn nói với các ngươi.
Gật đầu với mọi người, Nhiếp Vân đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng.
– Tra ra chuyện? Chuyện gì?
– Ta phát hiện… Nơi này có người giả mạo ta!
– Rất có thể những chuyện lúc trước đều là người ta làm.
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống, tiện tay bố trí cấm chế cách âm.
– Có người giả mạo ngươi?
Đám người Đoạn Diệc nhìn nhau sau đó sững sốt.
Vạn Pháp chúa tể vừa nói có cổ quái, có thể là người này gây nên, hắn nói có người giả mạo hắn, chẳng lẽ thực phát hiện cái gì hay cố ý nói như vậy?
Hai cách nói, tin ai bây giờ?
– Không sai, các ngươi không cần hoài nghi, vừa rồi Vạn Pháp chúa tể tuy truyền âm nhưng ta nghe cả!
– Thời điểm Vạn Pháp chúa tể rời đi ta đang đi cùng các ngươi, là Tử Đồng Bất Hủy nói hắn không thấy, ta mới biết được, rất rõ ràng không phải ta truyền âm cho hắn, đã nói lên có giống ta như đúc, cố ý lẫn lộn các ngươi, từ đó làm chúng ta xuất hiện mâu thuẫn!
Nhiếp Vân nói.
– Việc này…
Mọi người đồng ý.
Trước kia Vạn Pháp chúa tể nói làm mọi người sinh ra hoài nghi, nghe nói như vậy đúng là có khả năng, vạn nhất có người giống như đúc, cố ý nghe nhìn lẫn lộn, rất dễ dàng mắc lừa.
Phát sinh mâu thuẫn với hắn chỉ là chuyện không đáng, mấu chốt là không muốn mọi người đoàn kết, nghi thần nghi quỷ, cuối cùng chỉ sợ thật bị vây ở đây không thể ra ngoài.
– Nhiếp Vân chúa tể, không phải ta không tin ngươi, ngươi có thể mở rộng thân thể, chúng ta dò xét là có thể biết rõ.
Vạn Pháp chúa tể không tin lời hắn, lập tức lên tiếng.
– Đương nhiên có thể!
Nhiếp Vân gật gật đầu, hắn đưa tay qua.
– Ta nhìn xem!
Vạn Pháp chúa tể vươn tay ra, sau đó gật đầu.
– Hắn là thật!
Đám người Đoạn Diệc nghi hoặc vươn tay ra, lúc này thở ra một hơi.
Nếu như đối phương thật ngụy trang, tuyệt đối không tránh khỏi linh hồn dò xét, đây là định lý.
– Ta chính là thật, không cần nhiều lời, từ giờ trở đi, nếu có người một truyền âm cho các ngươi lần nữa, nhất định không quan tâm, không thể hành động một mình.
Bàn giao một câu, Nhiếp Vân đang muốn nói chuyện thì không khí lắc lư, một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt mang theo hàn ý nhìn chằm chằm vào hắn.