“Cậu mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, sao có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong?”
Trên mặt lão ta tràn ngập vẻ không dám tin, tuy lão ta cũng có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, nhưng lão ta đã sống bao năm thì mới đạt được thành tựu như thế.
Nhưng Dương Thanh – một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi lại có thể phát huy thực lực hơn xa cảnh giới của bản thân, đúng là khiến người ta không sao tưởng tượng nổi.
Dương Thanh cười lạnh: “Những chuyện không thể mà ông không biết còn nhiều lắm, tiếp chiêu đi!”
Anh nói rồi lao về phía người bảo vệ như đạn pháo.
Người bảo vệ vô cùng kinh hãi, lập tức phát huy hết thực lực, vươn tay đánh về phía Dương Thanh.
“Rầm!”
Ngay sau đó, tay hai người va vào nhau, khí thế mãnh liệt dấy lên sóng to gió lớn như đá tảng rơi xuống biển, lan ra khắp xung quanh.
“Rầm rầm rầm!”
Đá vụn xung quanh họ lập tức bị hất bay, thậm chí bị phá hủy.
Cả ngọn núi rung chuyển dữ dội như động đất.
Vô số tảng đá lăn từ trên đỉnh núi xuống.
Khí thế đáng sợ ấy bao trùm cả Hoàng thành Thượng Quan, không ngờ trận chiến giữa cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong lại khủng khiếp như vậy.
Ngay cả Thượng Quan Hoàng trong Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng cảm nhận được khí thế này, sắc mặt lão ta tái mét, nói với vẻ không dám tin: “Hai khí thế đang va chạm với nhau, chẳng lẽ Dương Thanh thật sự có thực lực đánh với người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan à?”
Lão ta biết ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, chỉ người bảo vệ và Dương Thanh mới có thể phóng ra khí thế đáng sợ đó.
Các cao thủ của Hoàng tộc cũng biến sắc, nhất là những người từng được Dương Thanh cứu, họ đều có vẻ lo âu.
Bởi vì họ biết rõ trước khi Dương Thanh và người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan phân thắng bại, Thượng Quan Hoàng sẽ không bỏ qua cho Thượng Quan Nhu.