Nơi này tràn ngập khí tức âm hàn, hắn có cảm giác tương tự như với Âm Hồn cốc trong chiến trường tam giới vậy, thậm chí còn lớn hơn.
Khi tiến vào Âm Hồn cốc, hắn và bọn người Phù Ám Triều đã đạt tới cảnh giới bán bộ Chúa Tể đại tam trọng. Mà lúc này mọi người bất quá đều là năm trăm đầu đại đạo, hắn cũng chỉ là bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng, chỉ cần hơi chút lơ là, rất dễ vẫn lạc.
– Tế đàn ở nơi nào?
Trong lòng cảnh giác, Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào Đan Thần Chúa Tể, dường như sợ hắn đang chơi trò gì đó.
– Tế đàn ở phía trước…
Bị hắn nhìn chăm chằm vào, Đan Thần Chúa Tể không khỏi run run, không dám đùa bỡn tiểu thông minh gì nữa, lại vội vàng dẫn đường phía trước.
Thôn này so với thôn trang trước đó vừa đi qua càng thêm hoang vu, thôn trước mặc dù đều là người chết, thế nhưng lại giống như đã từng ở qua dáng vẻ, rất nhiều ngôi nhà có khói bốc lên, mùi thơm thức ăn nhộn nhạo. Mà nơi này, mặc dù đường phố rất sạch sẽ, thế nhưng lại không có nửa điểm sinh cơ nào. Khắp nơi đều tràn ngập bia đá, giống như là một cái mộ địa to lớn vậy.
– Cẩn thận!
Nhanh chóng đi về phía trước, đi dọc theo trên đường phố một hồi, mọi người vừa định đi qua chỗ khác thì đột nhiên lại nghe được tiếng truyền âm lo lắng của Nhiếp Vân, cả đám đồng thời ngừng lại.
Rầm rầm!
Vừa mới dừng lại thì đã nghe được phía trước vang vọng lên một trận tiếng bước chân dồn dập, dường như đang có không ít người đi tới.
– Có người!
Ánh mắt đám người Đoạn Diệc đều sáng lên.
Trước đó thứ mọi người nhìn thấy đều là người đã chết một phút trước. Lúc này nghe được động tĩnh của người sống, bất kể là địch hay bạn thì bọn hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ yên tâm.
– Ta đi xem một chút!
Nhiếp Vân ngăn cản mọi người ở phía sau, thân thể khẽ nhoáng một cái đã đi tới khúc quanh trên đường phố, lặng lẽ không một tiếng động nhìn sang.
Xuất hiện ở trước mắt hắn quả nhiên là một đám người, toàn bộ đều mặc đồ tang màu trắng, mỗi một người vẻ mặt thẫn thờ, không chút cảm xúc chậm rãi di chuyển về phía trước.
Những người này con ngươi không nhúc nhích một chút nào tựa như cương thi không có linh hồn, chậm rãi đi lại, cũng không có nói chuyện, cũng không có những động tác dư thừa khác. Tình cảnh này nhìn vào trong mắt cực kỳ quỷ dị.
– Là Tế Tự chi linh! Chắc là đang muốn tiến hành nghi thức cúng tế nào đó.
Thanh âm của Đan Thần Chúa Tể truyền tới, chẳng biết từ lúc nào người này cũng đã đến gần hắn. Hai mắt nhìn về phía đám người cổ quái, đang chậm rãi đi lại.
– Tế Tự chi linh?
Nhiếp Vân có chút nghi hoặc hỏi.
– Đúng vậy, những người này đều không phải là người sống, mà là người chết. Nhưng mà bọn hắn lại có thể thông qua phương thức đặc thù tiến hành cúng tế, nơi mà bọn hắn đi nhất định là tế thai!
Đan Thần Chúa Tể nói.
– Tế thai? Vậy chúng ta đi qua sau lưng bọn họ qua là được sao?
Nhiếp Vân hỏi.
– Cũng có thể, chỉ cần không bị bọn họ phát hiện là được.
Đan Thần Chúa Tể gật đầu đồng ý.
– Được rồi, chúng ta cùng nhau đi đi!
Đối với lời của người này, Nhiếp Vân vẫn có chỗ giữ lại. Bất quá khi hắn nhìn kỹ một cái lại phát hiện ra những cái gọi là Tế Tự chi linh này cũng không có lực công kích quá lớn. Vì vậy lúc này mới gọi mọi người tới.
