“Được, muốn gì anh cũng cho em.”
Phó Thiết Ảnh nắm chặt tay cô, cảm thấy có có hơi dịu kì.
Một cảm giác mất đi nhưng có lại, làm cho anh càng thêm kiên định, cả đời này sẽ không buông tay cô.
Học liên tục hai môn chuyên ngành, cũng tới thời gian tan học, cô ăn cơm xong sẽ chạy đến chỗ làm thêm.
Cô còn muốn đưa anh đi ăn đồ ăn ngon, nhưng anh lại muốn đi ăn ở nhà ăn, cô hơi bất ngờ, nhưng vân không từ chối.
Trên đường đi, anh vẫn luôn nắm tay cô, giúp cô ôm cặp sách.
Đúng lúc này, sau lưng vang lên âm thanh quen thuộc.
“Chu Đình, em ở đây à.”
Cô nhìn lại, lại Garen.
“Garen.”
Garen bước lên, cẩn thận đánh giá Phó Thiết Ảnh, cũng giống cậu, anh cũng đang nhìn cậu.
Anh vốn đán nắm tay Chu Đình, thấy Garen đến, ôm luôn eo thon của cô, kéo cô vào lòng, hai người cũng sát lại gần hơn.
Chu Đình lập tức ý thức được, bồng nhiên hiểu ra tại sao anh lại muốn đi ăn ở nhà ăn, anh muốn phách lối đi trong trường, làm cho tất cả mọi người biết cô là hoa đã có chủ.
Không ngờ một người đàn ông đã lớn từng này, tính tình vẫn tinh ranh như vậy.
Tần xuất ghen nhiều thật, có khác gì một thằng nhóc mới hai mươi tuổi đầu không?
Cô bất đắc dĩ lắc đâu, nhưng không không ngăn cản.
Có đôi khi không chỉ là co gái muốn có cảm giác an toàn, mà thật ra đàn ông cũng muốn phụ nữ khẳng định.
“Đây là…” Garen nhìn Phó Thiết Ảnh, giọng nói trâm xuống.
Anh còn chưa nói xong, Chu Đành đã giành lấy: ‘Garen, giới thiệu với thầy, đây là chồng sắp cưới của em.”
“Hóa ra là anh.”