Nước mắt cứ thế trào ra trên gò má Thần Nam, rõ ràng biết được rằng người con gái trên không trung kia không phải là hồng nhan năm xưa, nhưng chàng vẫn nhìn chằm chằm nàng ta, cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn như hàng vạn con kiến đang cắn trong tim.
Chuyện cũ như mây khói, tại sao cứ luẩn quẩn mãi trong tim chàng? Chuyện xưa như gió thoảng, tại sao gió không ngừng lại, cứ thổi mãi trong tim chàng?
Thế giới này, trong cảnh phồn hoa huyên náo, trong tận sâu cõi lòng của Thần Nam tràn ngập cảm giác cô độc, bi ai, giống như toàn bộ những gì xung quanh đều chỉ là những ảo giác, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất như sương khói, ngày xưa xem như những hành vi phá rối, tuy nhiên muốn khiến cho chàng quên đi cô độc, những kí ức của bản thân thời xa xưa.
Tuy nhiên, hôm nay mộng đã tỉnh rồi, trái tim cũng tan nát, nỗi đau đớn khó quên nhất lại được gợi lại trong ngày hôm nay. Giống như một giấc mơ, bóng dáng của Vũ Hinh từ từ hiện ra từ sâu trong trái tim chàng, hình dáng, giọng nói, nụ cười khi xưa càng ngày càng rõ ràng, từng thứ từng thứ vẫn giống như ngày nào.
Quen biết, hiểu nhau, chết thay…
Thần Nam vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được, trong cái đêm tối đen đó, lúc Ma vương Đông Phương Khiếu Thiên đánh tới Thần Phủ, cảnh Vũ Hinh thay chàng ta chịu chết…
Tất cả những chuyện khi xưa đều rõ ràng như vậy, tất cả những chuyện cảm động đó đều đang hiện về trước mắt chàng, tất cả những hình ảnh mà lần cuối cùng chàng ở bên Vũ Hinh đều hóa thành câu nói cuối cùng trong lúc đó:
“Đến khi chàng già đi…nếu như còn có thể nhớ tới một người con gái tên là Vũ Hinh…”
Một vạn năm trôi qua, Thần Nam sống lại từ trong viễn cổ thần mộ, đây cũng chính là điều kì ngộ mà chàng làm thế nào cũng không thể nào có thể hiểu được. Biển cả mênh mông, năm tháng cứ trôi đi, nhưng trong lòng chàng từ trước tới giờ chưa từng quên đi người con gái trong tim đó.
Để cho bản thân một chút mộng tưởng, để cho bản thân một sợi chờ đợi, chàng không muốn tin rằng Vũ Hinh đã chết.
Tuy nhiên thời gian thấm thoắt trôi đi, cuối cùng chàng cũng đã bồn chồn không yên đi tới Cổ tiên di địa Bách Hoa Cốc, chàng muốn viết một dấu chấm hết cho mọi chuyện của vạn năm trước, nhưng lại không thể ngờ rằng có thể gặp được Tiểu Thần Hi.
Sự xuất hiện của Thần Hi, giống như một nguồn nước sinh mệnh tràn vào trong trái tim chàng, chàng không muốn làm rõ Thần Hi rốt cuộc là ai, chàng muốn để lại cho mình một hi vọng vĩnh hằng.
Tuy nhiên, tất cả đều đã bị hủy diệt trong lúc này, Vũ Hinh lương thiện trong sáng đã hóa thân thành Thi vương tà ác.
Vạn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vũ Hinh đã thành công phá quan trong Bách Hoa Cốc rồi sao? Nàng ta đã rời Bách Hoa Cốc, nhưng rơi vào tay Càn Thi Phái, bị biến thành Thi vương tà ác.
Vũ Hinh biến mất, vậy Tiểu Thần Hi là ai?
Trong lòng Thần Nam có hàng vạn nghi hoặc không thể nào có thể giải thích nổi, nhưng lúc này đây, chàng ta không có tâm trạng để suy nghĩ, chàng đau đớn tuyệt vọng, nhìn người con gái lạ lẫm nhưng vô cùng thân thuộc trên không trung, nước mắt chàng ta như mưa, trái tim tan nát.
Chân trời chỉ trong gang tấc. Người tình khi xưa đứng ngay trước mặt, nhưng lại không hề quen biết, sinh tử mịt mù, gặp gỡ không quen biết, chỉ có nước mắt ngàn hàng. Không nhớ nhưng tự mình cũng thật khó quên.
Hiện thực quá tàn khốc, người tình từng thề non hẹn biển, trải qua vạn năm lúc gặp mặt lại trong tình huống này. Trong lúc này, trái tim Thần Nam vỡ nát thành nhiều mảnh, lòng chàng nguội lạnh, rất muốn trong lúc này tự đập thiên linh, kết thúc sinh mệnh tại đây.
Chỉ có điều, một ngọn lửa giận dữ từ sâu trong tim chàng bừng bừng thiêu đốt, toàn thân chàng phát ra một luồng sáng đen kịt cuồng bạo, người chàng giống như một ngọn lửa u minh đang bốc cháy hừng hực. Thần Nam vô cũng phẫn nộ, tóc rối tung dựng ngược lên, nộ hỏa như muốn đốt cháy tới cửu thiên:
“Cản Thi phái khốn nạn, ta sẽ đập cả tổ sư khốn khiếp của các ngươi thành tro tàn, ngươi thành tiên ta sẽ lên trời, ngươi chui xuống đất ta sẽ tìm tới tận địa ngục, ta sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Tất cả những người tu luyện đều ngạc nhiên, mọi người kinh ngạc nhìn Thần Nam, nhìn bộ dạng điên cuồng của chàng ta, tất cả đều không hiểu chuyện gì cả, hiện trường yên tĩnh vô cùng, tất cả ánh mắt đều dồn về phía Thần Nam.
Đám người của Cản Thi Phái đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều lắc đầu, người thanh niên trước mắt xem ra có thù hận rất sâu sắc với bọn chúng, nhưng bọn chúng lại không thể biết được có thù hận gì với anh chàng này, chỉ là anh chàng này từng chém một đọa lạc thiên sứ của chúng, tính ra cũng nợ bọn chúng một món nợ, bọn chúng đã không tìm tới chàng thì thôi, chàng ta lại chủ động tìm đến. Đám cao thủ Cản thi Phái lạnh lùng nhìn Thần Nam, muốn xem xem tiếp theo chàng sẽ có hành động gì, bọn chúng sớm đã muốn tìm chàng ‘nói chuyện’ rồi, bây giờ đúng là thời cơ tốt.
Tuy nhiên, đúng ngay lúc này chiếc quan tài pha lê trong không trung đột nhiên phát sáng chói lóa trong giây lát, người con gái có vẻ đẹp tuyệt thế trong quan tài hai mắt phát ra ánh sáng đỏ huyết đưa mắt nhìn Thần Nam, sau đó đôi môi đỏ mọng khẽ kêu lên một tiếng: “Ý…”
Một âm thanh nhẹ nhàng đơn giản giống như âm thanh tuyệt diệu của đất trời, khiến cho những người nghe thấy như có cảm giác được tắm trong gió mùa xuân, trong lòng mỗi người đều cảm thấy thật thoải mái, không khí lạnh lẽo thấu xương vừa nãy đã biến mất, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Vong linh ma pháp sư Lai Ngang lúc này đã có thể cử động, sau khi xuất hiện từ trong quan tài pha lê, cơ thể chàng ta như bị giam cầm, không còn liên hệ gì với thần hồn, trong vài phút ngắn ngủi chàng sốt ruột không yên, lo sợ vô cùng, vừa khôi phục được hành động, chàng lập tức gọi vị thần hồn Cai Thụy sáu cánh đang đờ đẫn đứng trong không trung trở về, đặt vào trong hộp không gian tích trữ đồ, đến tận lúc này chàng mới thở phào.
Đúng trong lúc này, chiếc quan tài pha lê trong không trung tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, phát ra hàng nghìn hàng vạn tia sáng, vô số cánh hoa tung bay trong không trung, trong không gian là một cảnh tượng thật dịu dàng, giống như tiên nữ hạ phàm.
Ánh sáng bảy màu lóe lên, thiếu nữ điều khiển quan tài pha lê, vẽ lên trên bầu trời một chiếc cầu vồng bảy sắc, vút một tiếng, nhanh chóng tiến lại gần Thần Nam. Chiếc quan tài pha lê nhẹ nhàng bay xuống trước mặt Thần Nam, ánh sáng đỏ huyết lạnh lẽo trong đôi mắt người thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần dần dần mất đi, lộ ra con ngươi màu đen trong veo, đôi mắt long lanh thông minh, nàng ta lặng lẽ nhìn Thần Nam, dần dần lộ ra thần sắc khó hiểu, trong mồm lẩm bẩm: “Trông quen quá…”
Giọng nói giống như tiếng sáo trời vô cùng ngây thơ đáng yêu, giống như một cô bé không hiểu thế sự, có vài phần mơ hồ, có vài phần hóm hỉnh, có vài phần ngây thơ.
Thần Nam đã không còn cảm nhận được sự đau lòng, những cảm giác xót xa khiến chàng như sắp phát điên, gặp mặt mà không quen biết, đây là cơ thể của Vũ Hinh, nhưng linh hồn là của ai?
Trong lúc này, chàng chỉ biết âm thầm khóc, chàng từ trước tới giờ chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình mềm yếu thế này, lại giống một đứa trẻ con, chàng muốn khóc thật to.
“Ngươi là ai?” Giọng thiếu nữ có chút mơ hồ, có chút không hiểu, nhìn Thần Nam đang đau đớn tuyệt vọng, nàng ta dịu dàng hỏi: “Ngươi và ta có quen biết không, ngươi có biết ta là ai không?”.
Giọng nói vô cùng ngây thơ, có chút giống giọng của một đứa bé.
Trước mắt Thần Nam như nhòa đi, bóng hình ngày đêm chàng tưởng nhớ đang ở trước mắt, trái tim chàng như bị dao đâm, nghẹn ngào nói:
“Ta là Thần Nam…nàng là Vũ Hinh….ta vĩnh viễn không thể quên được nàng…nhưng nàng vĩnh viễn không thể nhớ được ta là ai rồi…”
“Thần Nam? Cái tên thật là quen. Vũ Hinh? Cũng rất quen, sao ta lại không thể nhớ ra nhỉ?”. Vẻ mặt xinh đẹp của người thiếu nữ tràn ngập cảm giác mơ hồ, toát lên vẻ xinh xắn vô cùng đáng yêu.
Chỉ là nhìn trong mắt Thần Nam thì vô cùng đau đớn.