“Chuyện mẹ Hạ Nhi làm bị thương Dung Lạc, đó là ngoài ý muốn.”
Giọng Khương Tình nghe rất trầm và lạnh, giống như đang đè nén cảm xúc.
Tay cầm khẩu súng đã hạ xuống, chậm rãi rút một điếu thuốc ra, sau khi châm thuốc, ngón tay Khương Tình lại hơi run run, nhưng cũng kiềm chế rất nhanh, rít một hơi thuốc rồi nhả khói.
Hạ Nhi đứng sau lưng Khương Tình, bấy giờ cô mới bàng hoàng.
Ánh mắt Khương Tình dừng lại trên khuôn mặt lạnh lẽo của Khương Ẩn, ngón tay kẹp điếu thuốc hơi run rẩy, quá nửa đoạn tàn thuốc rơi xuống dưới chân.
Khương Ẩn liếc mắt nhìn Khương Tình, cười như không cười:
“Em đang cố gắng bao che khuyết điểm sao? Khương Tình a Khương Tình. Có lẽ nữ nhân em đang bảo vệ ấy, lại là người một lòng muốn đưa Khương gia vào chỗ không còn đất dung thân, dự án Du Thành đi vào ngõ cụt, sức khoẻ của Khương chủ tịch vừa mới ổn định một chút đã bị người ta tính toán đến nỗi lâm vào tình trạng nguy kịch, Khương phu nhân cũng bị người ám hại trong một buổi tiệc lớn của các đại thế gia. Cô gái em yêu lại nhất quyết muốn bảo vệ hung thủ. Điều này nói lên cái gì?”
Ngay lúc này, Hạ Nhi coi như cũng đã hiểu ra rồi, những người trông có vẻ thân thiện hòa nhã thật ra trong lòng loằng ngoằng vòng vo.
Tất cả đều giống như một sự ngẫu nhiên.
Nhưng, làm gì có nhiều sự ngẫu nhiên đến thế?
Cô quay sang Khương Ẩn, đôi mắt như hai lưỡi dao, sắc bén và sáng rực, lớn giọng:
“Tôi không phải muốn bao che cho Dương Tuyết Hy, nhưng sự thật thì bà ấy vẫn là mẹ tôi. Nếu Khương Tình ra tay với bà ấy, không phải là đang đẩy tôi vào con đường bất hiếu bất nghĩa sao? Dương Tuyết Hy làm Lam Yên bị thương, tôi sẽ đưa bà ta đến chịu tội trước Lam gia, còn ý định làm tổn thương Khương phu nhân, tôi cũng sẽ cho bà ấy một công đạo thoả đáng. Chỉ là…”
Hạ Nhi cảm thấy lúc này, dòng máu trong người mình như đang chảy ngược.
Cô bất lực ngẩng đầu lên.
Sau đó lại hạ tầm mắt, quay đầu nhìn chằm chằm Khương Tình, nhấn mạnh từng chữ:
“Chị đừng ra tay là được.”
Lam Yên đang được bác sĩ sơ cứu vết thương, lúc này lại nhìn cô, thấp giọng khuyên nhủ:
“Hạ tiểu thư. Chuyện này Khương gia sẽ làm cho rõ. Cô yên tâm. Cô còn phải gả vào Khương gia, chuyện này không giải quyết sẽ ảnh hưởng đến mối liên kết giữa hai nhà Khương — Hạ.”
“Gả vào Khương gia? Mẹ cô ta muốn giết người đứng đầu Khương gia, còn muốn giết cả ta. Mối liên kết hai nhà Khương — Hạ từ lúc nữ nhân này xuất hiện đã không còn nữa rồi.”
Vương Minh Tuyết chỉ tay vào Dương Tuyết Hy quát lớn, sau đó lại nhìn Hạ Nhi, giọng lạnh lẽo đến cùng cực:
“Hạ tiểu thư! Trước đây tôi đã nói với cô, tôi vốn dĩ không đồng ý cho hai người kết hôn với nhau. Nhưng Khương Tình cố chấp, không phải cô thì không muốn bất kì nữ nhân nào, tôi vì Khương Tình mà mặc kệ, mắt nhắm mắt mở bỏ qua những chuyện Khương Tình từng hoang đường làm vì cô, bỏ qua cả chuyện Khương Tình vì cô mà xem Khương gia trở thành cỏ rác không màng đến, thế nhưng lúc này cô lại làm gì đây? Cô giấu giếm chuyện mẹ cô là một người điên còn không tính, cô còn xúi giục mẹ cô giết tôi. Có phải vì tôi phản đối chuyện của cô và Khương Tình, nên cô tàn nhẫn như vậy không?”
Nhịp tim Hạ Nhi khó khăn lắm mới đè nén được lại bắt đầu dồn dập, huyệt thái dương căng lên dữ dội, cảm giác hít thở cũng gấp gáp, giống như có thể ngừng thở bất kỳ lúc nào.
Cô lắc đầu, phản bác:
“Tôi không có!”
Khương Ẩn đột ngột chen lời, lạnh giọng:
“Nếu vậy là vì Dung tổng sao? Dung tổng trước đây là hôn phu của cô. Tôi biết Dung tổng là người của Cố gia. Cố gia và Khương gia. Hai nhà vốn dĩ có mối thù sâu nặng đến cỡ nào, lại vì cô mà chịu thoả hiệp chuyện Du Thành, hoá ra chỉ là kế ‘ám binh bất động’, để bây giờ ra tay là triệt luôn cả đường sống của Khương gia?”
Nghe những lời này, sắc mặt của Vương Minh Tuyết rất khó coi, cũng rất nặng nề.
Khương Tình thì vẫn cứ im lặng, nhẹ nhàng vứt đi đầu lọc điếu thuốc đã tàn, lại lấy thêm một điếu thuốc ra, nhẹ nhàng xoay giữa hai ngón tay.
Hạ Nhi nhìn Khương Ẩn, liều mạng cắn răng.
Sau đó, cô bỗng nhiên bật cười.
Triệt đường sống của Khương gia?
Hiện giờ là ai đang triệt đường sống của ai chứ?
Ánh mắt những người xung quanh nhìn cô đều tràn đầy ngờ vực, sửng sốt, thậm chí còn có sợ hãi.
An Tranh có chút lo lắng, nhìn cô chằm chằm.
Bối Lạc đứng đó nhìn cô, siết lấy tay Hương Vũ:
“Hạ Nhi.” Giọng nói Bối Lạc tuy hạ xuống rất thấp nhưng gương mặt chỉ toàn là hoảng sợ.
Hạ Nhi lúc này bỗng nhiên lại nói một câu nhẹ tênh:
“Có bằng chứng không? Có bằng chứng cho chuyện tôi vì Cố gia và Trầm gia mà hại Khương gia các người không?”
Một câu nói lại đủ sức mạnh đánh cho Khương Ẩn không thể phản công.
Không có bằng chứng.
Hạ Nhi cười lạnh, từng câu từng chữ
“Tôi tiếp nhận Dung thị vì Dung Lạc bị thương, không sai. Mẹ tôi chính là người làm Dung Lạc bị thương không thể tỉnh lại, không sai. Chuyện Du Thành tôi muốn quản, không sai. Nhưng đó là vì tôi muốn giúp Khương gia các người tiếp tục hoàn thành dự án Du Thành dù Dung Lạc không thể tỉnh dậy, điều đó có vấn đề sao? Tôi muốn hại Khương gia? Muốn hại Khương gia thì ngay từ đầu tôi đã đính hôn với Dung Lạc rồi, một Dung thị và Hạ thị hợp sức lại không thể đấu nổi với Khương gia các người sao? Việc gì tôi phải dây dưa với Khương Tình, biết vũng nước Khương gia các người sâu không lường được, vẫn muốn đâm đầu lao vào kia chứ? So với Khương gia các người, một Dung thị độc lập dưới tay Dung Lạc không phải tốt hơn cả ngàn lần sao?”
Vương Minh Tuyết nghe thấy, như một mồi lửa thả vào một đám rừng, bà không hề khách khí đối với Hạ Nhi nữa, cũng không biết là vì chuyện Lam Yên bị thương hay chỉ nhằm vào đúng chuyện này.
Bà nhìn về phía Khương Tình, lạnh giọng:
“Đây là người con muốn đem về Khương gia sao?”
Khương Ẩn lúc này lại bước tới, ngăn Vương Minh Tuyết lại, thấp giọng lên tiếng:
“Hạ tiểu thư, tôi vẫn còn một điều muốn hỏi cô. Không biết khi trông thấy mẹ cô giết ba mình, cô có cảm giác gì vậy?”
Hạ Nhi sửng sốt.
Xung quanh không biết bao nhiêu ánh mắt hoảng sợ của người khác lập tức đổ dồn vào cô.
Có bàng hoàng, có… kinh hãi.
“Tôi rất tò mò, tôi đã điều tra khá nhiều chuyện về cô, chuyện ba cô — Hạ Thừa bị mẹ cô ra tay tàn độc giết chết. Hạ tiểu thư, lúc đó tuy cô chỉ có một tuổi, nhưng trước mắt mình nhìn thấy mẹ cô giết người, tâm lý cô cũng không được bình thường đi.”
Hạ Nhi vẫn không nói gì.
Da dầu cô như bị kim đâm vậy, nỗi đau từ tầng này lan ra tầng khác, cả người cô cứng đờ nhìn Khương Ẩn, nhìn mãi, nhìn mãi, cuối cùng bật cười.
Nụ cười đắng chát.
Trái tim chua xót, khiến nước mắt cô trào ra, đong đầy trong hốc mắt.
Khương Ẩn vẫn nhìn cô từ đầu tới cuối, thấy vậy, đầu mày hơi nhíu lại.
Hạ Nhi cứ cười mãi, cười đến nỗi tất cả mọi người đang đứng xung quanh đều thấy cô quái đản.
Ngay cả một Hương Vũ nãy giờ đứng ngoài cuộc cũng thấy quá đỗi lạ kỳ.
Hạ Nhi ngừng cười, gần như đã nghiến răng tới tê dại, phẫn nộ nhìn chằm chằm Khương Ẩn, cả người run lên:
“Khương Ẩn! Chuẩn bị cũng khá đấy.”
Hơi thở của cô trở nên dồn dập, từng đợt buốt lạnh dâng lên từ tận đáy lòng, chưa bao giờ lạnh đến thế.
Vương Minh Tuyết nắm được trọng điểm trong câu nói của Khương Ẩn, vội vàng hỏi:
“Khương Ẩn! Chuyện này là thật sao? Mẹ cô ta — nữ nhân này đã giết chồng mình sao?”
Khương Ẩn gật đầu, lạnh giọng:
“Một nữ nhân có người mẹ độc ác đến như vậy, không biết chừng một ngày sẽ ra tay với cả người ở bên cạnh mình. Giống như mẹ cô ta vậy. Huống hồ, bản thân cô ta là người của Hạ gia, thừa kế Trầm gia, một lai lịch khổng lồ như vậy lại muốn gả cho Khương Tình, chả khác nào chúng ta đang giữ một mối hoạ to lớn trong Khương gia, tuỳ thời đều có thể khiến Khương gia thân bại danh liệt.”
Vương Minh Tuyết bàng hoàng, giọng bà vừa thảng thốt vừa bi lạnh:
“Giữ một nữ nhân thế này ở bên cạnh Khương Tình là quá nguy hiểm.”