– ” này cậu trai trẻ , cậu thật sự là ai?”
Thiên Phi mỉm cười dịu dàng, đáp lời .
– ” tại hạ là đại phu Thiên Phi , học trò của đại phu Phi Hùng trên trấn Hắc Xà . Được thầy ra chỉ thị xuống làng Bắc này chữa bệnh cho phú hộ họ Tân. Đã xong nhiệm vụ và đang trên đường trở về.”
Đại phu Phi Hùng ư ? Là vị đại phu danh tiếng lẫy lừng ở trấn Hắc Xà đó sao ? Cả vị đại phu làng và người mẹ đều tròn xoe mắt nhìn vào, quả nhiên là y thuật cao hơn một bậc . Còn trẻ như thế này đã trở thành đại phu rồi sao, đúng là tuổi trẻ tài cao. Người mẹ vội hướng đại phu Thiên Phi mà quỳ vái lạy nói .
– “đại phu, hài tử không may gặp nạn, mong đại phu cứu giúp.”
Người mẹ nghe tới đệ tử của đại phu Phi Hùng , lại thấy y thuật cao hơn thì hi vọng lắm, mong muốn được vị đại phu cao minh giải cứu . ” con đau thì cái xót” , thấy con mình bị nạn thì cha mẹ đương nhiên muốn một đại phu tài giỏi nhất chữa trị. Thế nhưng điều này vô tình lại chạm tự ái của đại phu làng kia . Thiên Phi nhẹ nhàng xem lại vết thương, thấy cũng không có gì nghiêm trọng quá , nàng nhẹ nhàng mỉm cười nói .
– “xin phu nhân yên tâm, đứa trẻ này bị vết thương không quá nặng, vị đại phu đây cũng hoàn toàn có thể cứu được . Tay nghề của ông ấy cũng rất tốt, có thể thực hành cầm máu nhanh chóng ,chỉ là ông ấy có chút sơ suất mà thôi . Mọi chuyện hãy cứ yên tâm giao cho vị đại phu này, mong phu nhân đừng quá lo lắng.”
Lời nói của thiên phi vừa khen ngợi đại phu làng, cũng là vớt vát cho ông chút thể diện , lại vừa trấn an người mẹ kia để bà ta yên lòng . Lúc này bất chợt đứa bé mở mắt ra , đôi mắt nhấp nháy khẽ rên lên.
– ” mẫu thân, con đau quá “
Người mẹ thấy con mình tỉnh lại thì mừng rỡ vô cùng, nước mắt ứa ra . Hai tay nắm chặt lấy bàn tay con mình mà dỗ dành.
– “con đừng sợ, không sao đâu . Có đại phu ở đây rồi , đại phu sẽ cứu con”
Nói xong rớt nước mắt , đưa tay con trai mình lên mà hôn nhẹ, nắm giữ như sợ con mình bị người ta cướp mất vậy . Nỗi lòng của người mẹ nào cũng vậy, cũng đều yêu thương con mình vô điều kiện . Trong tất cả thứ tình cảm trên thế gian này , thứ tình cảm xếp trên tất cả các loại tình cảm khác, thứ tình cảm duy nhất có thể được gọi là “thiên tình” thì chỉ có thể là tình yêu của một người mẹ.
Thiên Phi lúc này lại bước tới cỗ xe ngựa, hướng người đánh xe mà nói.
– ” Tân thiếu chủ , thiếu chủ có thể cho mượn cỗ xe ngựa này chở đứa trẻ về nhà được không ? Đứa trẻ ấy cần phải được đưa về nhà tịnh dưỡng”
Thiên Phi là ân nhân của nhà họ Tân, đương nhiên điều kiện này với Tân An là một điều hết sức bình thường . Tân An lập tức cười toe toét nói .
– “được chứ ,có gì mà không được?”
Lập tức xuống xe ngựa, tới nơi bế đứa trẻ lên xe. Đương nhiên mẹ của nó cũng lên xe , nhưng đại phu kia thì không. Đại phu làng lúc này cảm thấy không hài lòng, ông ta có vẻ không phải là người bao dung cao thượng cho lắm . Ông ta hừ một tiếng.
– ” Nếu đã có đại phu từ trên trấn thì không cần lão phu nữa, lão phu xin cáo từ “
Nói xong hừ một tiếng nữa rồi đi mất trước con mắt ngỡ ngàng của Thiên Phi. Thiên Phi còn khá trẻ, chưa hiểu chuyện đời lắm . Lại là người luôn hướng thiện, nàng nghĩ rằng cứu người khác là một cơ hội tích đức cho mình ,không nghĩ rằng vị đại phu này lại nổi tự ái như vậy mà đi mất . Thiên Phi đôi mắt thoáng buồn, quay sang nhìn người phụ nữ kia mà trấn An.
– ” phu nhân đừng lo , ta sẽ chăm sóc cho hài tử . Chúng ta cùng nhau về nhà phu nhân thôi”
Nói xong tất cả lên xe ngựa , cỗ xe đưa cả gia đình về nhà của đứa trẻ ấy. Khi về tới nhà, Thiên Phi đã chăm sóc vết thương cho đứa trẻ một cách rất là cẩn thận và tỉ mỉ , còn kê đơn thuốc cho người phụ nữ kia . Người phụ nữ này cầm đơn thuốc , trong lòng suy tư . Bà ta nhìn Thiên Phi , hít một hơi thật sâu lấy can đảm mà nói .
– “đại phu . Tiền thuốc , tiền khám này hết bao nhiêu, xin đại phu cứ nói . Nếu bây giờ tôi không trả được , tôi lập tức sẽ đi vay mượn hàng xóm trả cho”
Thiên phi nhìn người phụ nữ ấy, khuôn mặt đang lo lắng. Nàng lại liếc nhìn xung quanh nhà một lượt, thì nhận ra đây là một căn nhà bình dân không giàu có gì . Trong suy nghĩ của người ta , một vị đại phu trên trấn xuống khám chữa bệnh hẳn sẽ lấy rất nhiều tiền, bởi đại phu làng đã lấy tiền không rẻ thì đại phu trấn chắc sẽ lấy gấp đôi hoặc gấp ba gì đó . Thiên Phi hiểu ý, nàng mỉm cười dịu dàng.
– ” vết thương không quá nặng, thuốc cũng không phải là đắt . Chỉ một đồng một thang thuốc, tổng cộng ba thang và công khám nữa là hết bốn đồng”
Người phụ nữ nghe xong thì tròn xoe mắt ngạc nhiên, không ngờ lại rẽ đến như vậy, liền ấp úng hỏi .
– “đại phu ,người có tính nhầm không ? Chỉ bốn đồng thôi sao?”
Thiên Phi lại quay sang nhìn người phụ nữ ấy , nàng nhẹ nhàng gật đầu.
– ” không sai , chỉ có từng đó , đúng theo bảng giá của y quán . Ta tuyệt đối không lấy hơn.”
Người mẹ vui mừng lắm . Bốn đồng không phải là con số lớn, bà lập tức lấy trả cho vị đại phu trẻ tuổi kia, hết lòng cảm ơn rối rít . Thiên Phi sau khi xử lý ổn thỏa thì cáo từ rời đi , người mẹ ra tận cổng đưa tiễn . Cả cuộc đời bà không ngờ rằng một vị đại phu ở trên trấn lại có thể khám rẻ hơn đại phu ở làng . Một vị đại phu trên trấn có việc đi ngang qua lại sẵn sàng dừng lại và cứu giúp cho đứa con của bà mà không đòi hỏi bất cứ điều gì , thật sự rất khác với những đại phu trong làng . Trong khoảnh khắc này , bà lại nghĩ đến câu “lương y như từ mẫu”. Liệu có phải chăng đây chính là vị lương y trong truyền thuyết ấy.
Khi người ta sống trong bùn đen lâu rồi, và bất ngờ gặp một thứ gì đó sạch sẽ người ta sẽ cảm thấy thứ đó kỳ lạ lắm. Cứu người tích công đức không phải là chuyện đương nhiên đó sao ? Đại phu chữa bệnh cho người khác lấy đúng giá tiền, giá thuốc không phải là điều hiển nhiên đó sao? Ấy thế mà trong một xã hội bất bình thường, thì những việc bình thường lại trở thành một thứ gì đó đặc biệt. Những thứ hiển nhiên trong xã hội bình thường, nhưng ở trong xã hội bất bình thường thì lại trở thành một điều gì đó lung linh hiếm có .