“Bum!”
Sau tiếng va chạm, vệ sĩ đá như túi bông bị đánh bay đi.
Mục Trần kinh ngạc, thực lực Bạch Hiên quả nhiên cường hãn, không hổ là Bạch Long thành chủ, chỉ một quyền lập tức đánh lui vệ sĩ đá.
– Bằng cái thứ kia không bảo toàn được cái mạng cỏn con của ngươi.
Bạch Hiên mặt không đổi sắc tiếp tục ép tới, trảo kình tuôn ra.
– Ma Long Tê Thiên Trảo!
Trảo kình hạ xuống, không gian như muốn rách ra, Bạch Hiên thi triển Ma Long Tê Thiên Trảo còn hung hãn hơn lão nhân áo xám kia nhiều.
Chiêu số tàn nhẫn ập xuống đầu, Mục Trần lạnh lùng hợp tay lại, nhưng hắn chưa kịp thúc giục thần quyết, đột nhiên linh quang ngập trời từ phía sau thổi đến, bao phủ lấy người hắn, hình thành một hộ tráo linh lực.
“Roạt!”
Trảo phong bén nhọn rạch lên hộ tráo, linh lực nổ đùng, nhưng không hề tổn hại được nó chút nào.
– Kẻ nào?
Bạch Hiên giận dữ quát lên.
– Bạch Long thành chủ, ngươi cũng xem như là cường giả nổi danh, sao hôm nay lại ra tay ác độc với một thiếu niên như thế, nghĩ lại cũng không hay lắm đâu?
Một giọng nói dịu dàng nhè nhẹ cất lên, khiến ánh mắt của mọi người lập tức bị thu hút lại bóng người đang chầm chậm bay tới. Đó là một cô gái trẻ xinh đẹp áo quần trắng tinh, dung nhan động lòng người, khí chất thanh cao thoát tục.
– Tô Huyên!
Lê Thanh mừng rỡ thấy ba người vừa hiện thân. Cuối cùng cũng tìm thấy được Tô Huyên.
Bạch Hiên hờ hững nhìn chằm chằm Tô Huyên, ánh mắt toát ra vẻ sắc bén. Khí tức của cô nàng không hề kém gì hắn, xem ra cô gái trước mặt chính là đệ tam Thiên bảng của Bắc Thương linh viện, Tô Huyên.
Đệ tử do Bắc Thương linh viện bồi dưỡng quả thật vô cùng lợi hại, tuổi trẻ như thế lại có thể đạt đến trình độ không kém những anh tài cao nhất của Long Ma cung.
– Bắc Thương linh viện, thật ra cũng khá bản lĩnh.
Bạch Hiên nhìn Tô Huyên, cười nhạt lên tiếng.
– Cảm ơn Bạch thành chủ quá khen.
Tô Huyên mỉm cười, giơ tay phẩy phẩy một chút, hộ tráo linh lực đang bao phủ Mục Trần lập tức tan đi, nàng nhanh chóng bay đến.
– Cái tên phá rối nhà ngươi, thật là không ít chuyện mà, chỉ nửa ngày không thấy mặt là quậy phá đến cả người của Bạch Long thành.
Tô Linh Nhi trừng mắt giáo huấn Mục Trần.
– Bọn họ chính là những kẻ tối hôm trước dạ tập chúng ta, là người của Long Ma cung.
Mục Trần thấp giọng thì thầm
– Cái gì?
Tô Linh Nhi và Quách Hung đều cả kinh, thần tình chấn động. Ngay cả Tô Huyên cũng trừng mắt lên. Bạch Long thành danh tiếng nổi lên dù không quá lâu nhưng ở Bạch Long Khâu cũng đã hơn mười năm, thật không ngờ họ chính là con cờ trong tay Long Ma cung, quả nhiên khó lường, khó trách ngay cả Bắc Thương linh viện cũng tỏ ra kiêng dè.
Đằng xa, Bạch Hiên nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của Tô Linh Nhi dường như cũng nhận ra gì đó, khóe miệng nhếch lên cười quỷ dị, rồi xoay người lại trở về chỗ đám người Bạch Long thành. Tô Huyên đã xuất hiện, hắn muốn giết người cũng không còn đơn giản nữa, vả lại còn có việc khác quan trọng hơn.
Chỉ cần đoạt được thứ kia, muốn giết mấy đứa nhãi con thì dễ như trở bàn tay.
Sau khi hắn trở lại, vô số người trong khu vực phụ cận thung lũng đen cũng giương mắt đề phòng nhìn họ, đặc biệt là Thiên Cương kiếm phái và Địa Hành tông. Bọn họ đối diện nhau, không thấy ra hiệu gì nhưng dường như đạt thành một hiệp nghị nào đó, có vẻ như đang liên thủ chống cự lại Bạch Long thành.
Bạch Hiên vô cùng lợi hại, chỉ liếc mắt đã nhận ra được cục diện, vẫn chỉ cười nhạt, không mấy quan tâm.
– Thành chủ, tình hình bây giờ chúng ta bị tiểu tử kia đặt lên đầu sóng.
Lão nhân áo xám tỏ vẻ lo lắng.
– Vài con cào cào mà thôi, có thể có năng lực gì, khi dễ Bạch Long thành ta không chống đỡ nổi sao?
Bạch Hiên cười lơ đãng, chẳng chút nào để ý tới.
– Cha, rốt cuộc chúng ta tới đây đoạt lấy cái gì vậy?
Bạch Động giương cặp mắt hung tợn nhìn qua Mục Trần, thấp giọng hỏi.
Bạch Hiên nghe vậy, nhíu mày:
– Ta chỉ nhận được mệnh lệnh là cướp lấy vật trân quý nhất trong linh tàng Bạch Long Chí Tôn. Tin tức cụ thể ta cũng chẳng biết gì hơn.
– Vật trân quý nhất?
Lão áo xám đưa mắt nhìn vào thung lũng đen, nói tiếp:
– Hẳn là ở trong kia, vì đây chính là nơi Bạch Long Chí Tôn nằm xuống!
– Nhưng mà chỗ này cũng không thấy linh tàng bảo khố gì a..
Bạch Động nghi hoặc than thở.
Bạch Hiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Thung lũng đen, chậm rãi nói:
– Bởi vì ở trong này, còn có một phong ấn. Bây giờ chúng ta chỉ có thể đợi nhật nguyệt giao hội, khi mà linh khí trong không gian này hỗn loạn, phong ấn sẽ xuất hiện, lúc đó phá nó đi, tự nhiên linh tàng sẽ xuất hiện.
– Còn bây giờ… im lặng mà chờ.
Nói xong, hắn ta nhắm mắt lại, không nói không rằng.
Mà dường như những cường giả và thế lực khác cũng nhận ra những điểm quái dị của Thung lũng đen kia, chẳng ai manh động thiếu suy nghĩ, cũng im lặng chờ đợi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bầu trời dần dần tối, linh khí trong khu vực này đột nhiên rung chuyển.
Chính ngay lúc đó, Mục Trần trợn mắt nhìn vào Thung lũng đen, từng cái cột đá thần bí bắt đầu tỏa hào quang lấp lánh.
– Linh tàng muốn xuất hiện!
Bất giác rùng mình, gương mặt hắn cũng trở nên phấn khích.