Cảnh vệ vội vã xua tay,”Nhưng tôi ăn không hết, tôi vừa ăn cơm buổi trưa, ăn chút đồ ăn vặt là được.”
Trì Sính hất hất cằm, ý bảo cậu ta ăn.
Cảnh vệ đối diện với Trì Sính chỉ chốc lát cuối cùng bị khí thế của anh cường đại áp đảo, khó khăn ăn nửa miếng.”
“Ăn không được nữa.” (Sao cho nó ăn ngon thế..)
Trì Sính mặt không thay đổi nói,”Ăn.”
Cảnh vệ biết anh cố tình sinh chuyện, Trì Sính để cho cậu ăn không phải là ý tốt, nhất định là anh ta nhìn cậu không vừa mắt cố ý ‘chỉnh’ cậu. Cậu cũng sớm nghe nói về Trì Sính, người này thủ đoạn đặc biệt tàn nhẫn, ngay cả Trì lão gia cũng phải nể anh ta vài phần.
Để chịu ít tội, cảnh vệ cố nén khẩu vị khó chịu đem nửa miếng còn lại nuốt vào.
Sau khi ăn xong, cảm giác trong dạ dày đã không còn khe hở nào nữa, Trì Sính vẫn tiếp tục bắt cậu ta ăn tiếp.
Vẻ mặt đau khổ của tên cảnh vệ xin tha thứ, nói ăn nữa sẽ bội thực mà chết.
Trì Sính không chút động lòng.
Cảnh vệ lại ăn một túi bánh ga-tô, cảm giác đã nghẹn đến tận cổ họng rồi.
Trì Sính vẫn cứ bắt cậu ta tiếp tục ăn.
Lúc này cảnh vệ nói cái gì cũng ăn không được nữa, Trì Sính tóm hàm cậu ta cứng rắn banh cổ họng cậu ta ra nhét đồ ăn vào, nhét đến tròng mắt cảnh vệ đều trợn ngược lên, túm lấy cách tay Trì Sính liều mạng nhéo nhéo gỡ ra.
Trì Sính đấm một đấm vào bụng cậu ta, vừa ăn bao nhiêu đồ thì toàn bộ ói hết ra. (Mày tưởng ăn của ba ba tao là sướng.)
Cảnh vệ lấy tay ôm bụng, vẻ mặt thống khổ cực độ.
Cậu ta nghĩ thế là xong rồi, nào ngờ Trì Sính lại tiếp tục đi ra lấy một túi bánh nướng, tiếp tục yêu cầu cậu ta ăn. (Cười chết mất )
“Trì thiếu gia, tôi biết sai rồi, tôi không nên ăn trong thời gian làm việc, sau này tôi không dám nữa.”
Trì Sính chỉ nói một chữ.
“Ăn.”
Cảnh vệ thấy ánh mắt của anh, vội vàng nhận lấy tiếp tục ăn.
Chờ cậu ta ăn đến không nhét được cái gì vào miệng nữa, Trì Sính lại một đấm lên bụng cậu ta, lúc này cậu ta ói cộng với nước mắt tất cả cùng ra một lần. Liền quỳ xuống cầu xin Trì Sính, anh đánh chửi tôi như thế nào cũng được, đừng bắt tôi ăn có được hay không?
Đáp án chính là, không, chi bằng cậu đem tất cả mọi thứ trong túi đều ăn cả đi.
Tên cảnh vệ cũng là không may mắn, Ngô Sở Úy thực sự quá cẩn thận, mua toàn bộ đồ rất nhiều nhưng đều mang đóng gói chặt chẽ lại. Nhìn hai túi đồ ăn cũng không nhiều lắm, nhưng mở ra mới biết được quả thực nó nhiều như thế nào, nặng bao nhiêu.
Cảnh vệ ăn rồi ói, ói ra lại tiếp tục ăn, cuối cùng đem đồ ăn vặt hai ngày đều phun ra, ngay cả dịch mật cũng phun ra. Nôn đến sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra.
Trì Sính bóp cổ của cậu ta, ánh mắt hung ác đâm thẳng vào con ngươi cậu ta đến đần độn.
“Có những thứ cậu ăn được, có những thứ cậu không thể ăn được, sau này nhớ phân biệt rõ ràng.”
Nói xong, ấn đầu cậu ta xuống đống cậu ta vừa ói ra, ngay cả quét dọn cũng tiết kiệm.
………….
Buổi chiều, Ngô Sở Úy dựa theo địa chỉ Đâu Đâu cho, lái xe đến khu đô thị Thịnh Vượng. Tìm khu 3 tòa nhà thứ 2, vào thang máy lên thẳng tầng 6. Ra khỏi thang máy có ba nhà, Ngô Sở Úy nhấn chuông cửa nhà thứ nhất, nhà thứ nhất chỉ có một người. Mở cửa là một bà cụ, nhìn… ít nhất… cũng hơn bảy mươi tuổi.
“Xin hỏi nhà bà có phải là nhà Tiếu phu nhân hay không ạ.?”
Bà cụ lắc đầu,”Không phải.”
Ngô Sở Úy lại hỏi,”Hai nhà bên cạnh có ai họ Tiếu không ạ?”
“Nhà đối diện là nhà họ Vương, nhà bên kia đã chuyển đi rồi.”
Ngô Sở Úy nghi ngờ đi xuống lầu, chẳng lẽ là nghe lầm? Không sai mà ! Chính là khu 3, chẳng lẽ không đúng tòa nhà thứ 2? Vì vậy, Ngô Sở Úy lại đem tòa nhà 1 và tòa nhà 3 đều gõ cửa, lần nào kết quả cũng như nhau.
Kỳ quái, chẳng lẽ không đúng là cái khu đô thị này?
Ngô Sở Úy lấy điện thoại di động ra, đem search tất cả các khu đô thị gần đây, khi cậu tìm thấy ‘khu đô thị Tân Vượng’ lúc này ánh mắt bình tĩnh. Đâu Đâu mới ba tuổi, phát âm không chính xác là rất bình thường, nói không chừng chính là ‘khu đô thị Tân Vượng’.
Nghĩ xong, Ngô Sở Úy lập tức lên xe chạy đến khu đô thị đó.
Đâu Đâu và Quyển Quyển đang ở nhà dì Tiếu chơi, Đâu Đâu đột nhiên hướng Trì Giai Lệ nói,”Mẹ, con muốn ăn kẹo hồ lô.”
Trì Giai Lệ không nhịn được nói,”Không có.”
“Mẹ ra ngoài mua cho con một xâu.”
Trì Giai Lệ nghiêm mặt nói,”Ở đây là khu đô thị làm gì có bán kẹo hồ lô? Về rồi ăn.”
Đâu Đâu không nghe theo, dùng sức lôi áo Trì Giai Lệ nói,”Con phải ăn, con phải ăn.”
Trong chốc lát, Quyển Quyển cũng tới cổ vũ, nói cũng những lời giống như vậy.
Dì Tiếu nói,”Mình nhớ qua con đường này quẹo hướng đông, dưới cái cầu vượt thứ hai có một của tiệm có bán, không biết còn mở không, mình cũng lâu không đi qua đó mua. Cậu đi tìm một chút đi, hai đứa nhóc mới vất vả chịu đi chơi một chuyến, yêu cầu nhỏ này cậu cũng không thỏa mãn hay sao?”
Trì Giai Lệ không chịu nổi Đâu Đâu Quyển Quyển nhõng nhẽo miễn cưỡng chịu thua, vẫn là đứng dậy đi ra ngoài.
Dì Tiếu vội vã hỏi một câu,”Cậu có biết đường hay không?”
Trì Giai Lệ thản nhiên đáp lại một câu,”Mù đường!”
“Quên đi, mình đi chung với cậu vậy.”
Trước khi đi, dì Tiếu vẫn chưa yên tâm quay sang Trì Giai Lệ hỏi,”Đem hai đứa bé để ở nhà có được hay không? Hay là mình dẫn cả hai đứa nó cùng đi nhỉ?”
“Không cần.” Trì Giai Lệ hời hợt nói,”Mình bình thường đều để hai đứa nó ở nhà một mình.”
“Dù sao cũng không đi xa mà.”
Hai người vừa đi, Đâu Đâu và Quyển Quyển lập tức vui mừng lăn qua lăn lại, Quyển Quyển hướng Đâu Đâu nói,”Mình qua cửa sổ nhìn mợ có được hay không hả?”
Đâu Đâu lập tức vỗ tay nhỏ bé của nó,”Được, được!.”
Vì vậy, hai đứa bé đi tới bên cạnh cửa sổ, bởi vì cửa sổ rất cao, không đứa nào với lên được. Vì vậy Đâu Đâu liền mang đến mỗi đứa một cái ghế, cẩn thận từng li từng tí leo lên trên cửa sổ, thăm dò mà hướng đầu nhìn ra bên ngoài.
“Thấy được hay không?” Quyển Quyển hỏi.
Hai cái tay Đâu Đâu bám lên khung cửa sổ, thân thể nhỏ bé rướn lên phía trước thăm dò.
“Không thấy.”
Quyển Quyển nói,”Vậy anh mau xuống đi, cẩn thận không ngã xuống.”
“Anh không sợ đâu!” Để thể hiện Đâu Đâu cố ý đem tay bỏ ra,”Em xem anh cũng không cần bám……AAAAAA……..”
Lời còn chưa nói hết, Đâu Đâu tõm một cái rơi xuống bên ngoài.