“Ta nghĩ Châu thư ký đây đầu óc sẽ không chậm chạp như Liễu trưởng phòng đâu, phải không?” Bạch Nguyệt dựa người vào ghế, ánh mắt dò xét nhìn Châu Ánh.
Châu Ánh cắn môi, Liễu Sa phẫn nộ khi bị Bạch Nguyệt khi dễ, nói:”Cô nói ai đầu óc chậm chạp, một đứa con gái chỉ biết quyến rũ đàn ông như cô mà dám sỉ nhục tôi, Châu thư ký cô nói gì đi chứ!”
“Liễu Sa, cô im lặng một chút đi, Bạch tiểu thư thật sự cô muốn chơi đùa thì cứ để trợ lý Doãn dẫn cô đi nơi khác, để đối tác của chúng tôi thấy cô ở đây lại không hay cho lắm.”Châu Ánh lườm Liễu Sa, lại nhìn Bạch Nguyệt nói.
Châu Ánh sau đó lại nhìn sang Lý Nam,thành khẩn nói:”Lý tổng cũng đừng tức giận, Bạch tiểu thư đây do quen biết với chủ tịch của chúng tôi nên có chút tùy hứng chiếm mất chỗ ngồi của anh, chúng tôi thay cô ấy xin lỗi anh.”
“Lý tổng? Lý Nam vẫn là anh giải thích cho họ đi.” Bạch Nguyệt cũng chẳng muốn trêu chọc thêm, liền nhìn sang Lý Nam.
Lý Nam đang rất tức giận vì lời nói khinh miệt của Châu Ánh và Liễu Sa dành cho Bạch Nguyệt, được Bạch Nguyệt cho phép hắn liền phẫn nộ lên tiếng:”Tôi vốn đã rất mong chờ vào buổi hợp tác này, nhưng có vẻ hai vị đây lại rất kinh thường sếp tổng của chúng tôi, vậy chúng tôi đành hủy buổi hợp tác này vậy.”
“Đợi đã, Lý tổng anh nói vậy là ý gì chứ?” Liễu Sa tức giận nói, Châu Ánh trong lòng nhói lên nỗi bất an, ánh mắt có chút không dám tin nhìn Bạch Nguyệt.
“Bạch tiểu thư chính là chủ tịch của công ty chúng tôi, người mà nãy giờ hai người các cô sỉ nhục.”
Liễu Sa lúc này cuối cùng cũng sợ hãi cúi đầu, Châu Ánh thì có vẻ điềm tĩnh hơn nở nụ cười, cô ta thấy trợ lý Doãn ở đây, hắn chính là điểm tựa của cô ta:”Bạch tổng, là chúng tôi có mắt không thấy thái sơn, vừa nãy cũng chỉ là hiểu lầm, Bạch tổng cho chúng tôi xin lỗi cô.”
“Hiểu lầm? trợ lý Doãn anh thấy thế nào?” Bạch Nguyệt buồn cười nhìn Châu Ánh, lại lơ đãng hỏi sang trợ lý Doãn.
Hắn chỉ thở dài nhìn Châu Ánh đáp:”Bạch tiểu thư cứ định đoạt tôi không ý kiến gì cả?”
“Trợ lý Doãn anh nói thế là ý gì?” Châu Ánh lúc này cũng bất đầu hoảng hốt nói.
“Ta đã nghĩ cô sẽ thông minh hơn Liễu trưởng phòng nhưng cô làm ta thất vọng quá, với đầu óc như vậy lại muốn ở bên anh ấy, cô còn kém lắm.”Bạch Nguyệt môi cười tươi, lời nói tiếc nuối nói về Châu Ánh.
“Bạch tổng đừng nghĩ tôi sợ cô, nói gì công ty chúng tôi cũng không phải thiếu đối tác, công ty của cô chỉ thuộc hạng mới nổi định lên mặt với ai chứ?” Châu Ánh thẹn quá hóa giận.
Trợ lý Doãn thu hồi ánh mắt không nhìn Châu Ánh nữa, dù gì Cố Trạch Dương cũng đã có ý định đuổi cô ta, nên cứ để Bạch Nguyệt tùy ý xử lý đi.
“Vậy sao? Cô không sợ bản thân sẽ bị đuổi khỏi công ty vì không ký nỗi bản hợp đồng lần này à?”
“Hừ! Thì có làm sao, tôi đã làm ở đây bao nhiêu năm ký được bao nhiêu là hợp đồng còn lớn hơn của Bạch tổng đây, không lẽ chỉ vì một cái hợp đồng cỏn con này mà đuổi tôi.” Châu Ánh tự tin đáp.
Bạch Nguyệt cười nhìn sang trợ lý Doãn:”Châu thư ký đây cũng là người tài nhỉ, trợ lý Doãn ?”
“Bạch tiểu thư cứ coi như cô ta nói vui thui, đừng tin là thật.” Trợ lý Doãn lạnh nhạt đáp.
Châu Ánh đúng là đã làm rất lâu rồi nhưng chỉ thời gian gần đây mới được giao nhiệm vụ gặp đối tác ký hợp đồng, cô ta cũng quá tự tin rồi.