Bảy ngày bảy đêm?
Hình như có chỗ nào không đúng lắm…
“Đừng quậy, em phải đi làm.” Tiêu Tê ngồi dậy, các khớp xương khắp người rột rột rung động. Cái loại chơi đùa không cần mạng như vầy phải chặt tận gốc, thật sự thân thể có chút chịu không nổi.
“Không được!”
Trương Thần Phi cương quyết nhét người vào trong chăn. Đùa cái gì vậy, lúc này mà để cho cậu đi làm thì có khác gì là ném một miếng thịt lớn ngon miệng vào giữa đàn chó hoang!
“Mấy hôm nay tôi sẽ ở trong nhà xử lý chuyện công ty, ban ngày ở cùng em.”
Nhìn Trương Đại Điểu vui vẻ đi làm bữa sáng, Tiêu Tê thở dài, tính toán một chút, vậy thì lười một ngày đi, dù sao tình trạng thân thể thế này cũng không thích hợp đi làm. Gọi cho Dư Viên để chuyển tất cả mọi việc hôm nay thành xử lý trên mạng, xỏ dép vào đi rửa mặt.
Mảnh vụn thuỷ tinh trong phòng tắm vẫn chưa dọn, hiển nhiên là Trương Đại Điểu chưa bước lại vào đây, bởi vì trong này đầy mùi “chất dẫn dụ”. Đóng cửa lại đến phòng tắm dưới lầu đánh răng, quay đầu lại nhìn ông xã đang mặc tạp dề đứng trong phòng bếp đối diện, nhịn không được nở nụ cười.
“Này, lão Cao, ở chỗ cậu còn thịt nai không? Đưa tới cho tôi chút đi, hôm nay muốn mua cũng không kịp nữa.” Trương Thần Phi vừa làm cơm vừa gọi cho Cao Thạch Khánh, lừa được một mớ thịt nai đang trữ của hắn.
Thân thể của Omega quá yếu ớt, có thể sẽ không chịu được trong khoảng thời gian này, nhất định phải bồi dưỡng thân thể thật tốt.
Cho đến khi Tiêu Tê ăn sáng xong lại ngủ một giấc rồi xử lý việc trong công ty thì trên bàn cơm đã dọn sẵn bữa cơm thịt nai phong phú. Dì giúp việc tới dọn dẹp chút lại giúp Trương Thần Phi làm cơm. Khó có được lúc hai vị chủ nhân cùng có nhà nên cùng Tiêu Tê nói dăm ba câu.
“Trương tiên sinh nói thân thể của cậu có hơi yếu ớt, muốn bồi bổ cho cậu. Người trẻ tuổi, phải vận động nhiều một chút, ngày nào cũng vùi đầu làm việc thì thân thể cũng sẽ không chịu được. Lúc trước cậu cứ thức đêm tăng ca khiến cho cậu ấy lo lắng lắm.”
Bồi bổ thân thể cũng không phải dùng phương pháp bồi bổ này. Thịt nai nướng, canh thịt nai, đậu hũ máu nai…
Tiêu Tê ăn xong mấy món này thì tối nóng nảy khó chịu không ngủ được.
“Chuyện này rất bình thường, còn sáu ngày nữa lận.” Trương Thần Phi ôm tiểu thê tử nóng hầm hập vào lòng trấn an, lại đến gần tai cậu nhỏ giọng nói, “Yên tâm, nhất định ông xã sẽ cho em ăn no.”
Lý trí thì muốn cự tuyệt nhưng thân thể ăn đồ bổ lại không chịu được mê hoặc, cứ mặc kệ nghe theo lời thân thể. Ngày tiếp theo lại bị Trương Đại Điểu kéo ở nhà nị oai (chỉ việc hai người yêu nhau nói chuyện hoặc làm hành động thân mật), thế là chiến sĩ thi đua Tiêu tổng siêng năng cần cù chỉ có thể lấy kỳ nghỉ phép hàng năm sau hai năm không nghỉ ngơi gì.
Đến ngày thứ ba thì Tiêu Tê có chút chịu không nổi, gọi điện hỏi bác sĩ Khuyết Đức rằng nếu làm liên tục bảy ngày bảy đêm thì có chết không.
“Trên lý thuyết thì không, nếu như hai người đảm bảo mỗi ngày dưới hai lần, nhưng cũng có thể nhiều hơn, bởi vì chức năng thân thể của Trương tiên sinh rất tốt, bình thường anh ta cũng hay rèn luyện tập thể hình.” Bác sĩ tư nhân chuyên nghiệp phải rõ như lòng bàn tay các chức năng thân thể của bệnh nhân.
“… Tôi nói là… tôi.” Tiêu Tê yếu ớt nói.
“A, cậu ấy à…” Khuyết Đức dừng một chút, “Trên lý thuyết thì cũng không có vấn đề gì, bởi vì cậu chỉ cần nằm nên không tốn sức. Như vầy đi, để tôi bảo hộ sĩ đưa vài bịch dinh dưỡng bổ kẽm qua cho cậu.”
Bổ kẽm có thể tăng số lượng nòng nọc, phòng ngừa người nào đó hết nòng nọc nên ngủm luôn.
“…”
Khuyết Đức nói không sai, tố chất thân thể của Trương Thần Phi thật sự tốt, buổi tối sinh long hoạt hổ mà ban ngày còn hừ hừ hát dân ca nấu cơm cho cậu, buổi chiều còn có thể chạy một lúc trên máy chạy bộ.
Không lẽ trước kia mình đối xử tệ với anh ấy lắm? Tiêu Tê nghiêm túc nghĩ lại.
Mỗi ngày trước khi ngủ thì luôn nhắc nhở mình phải nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng đối mặt với thân thể cường tráng nhuộm một tầng mồ hôi do chạy bộ mà có thì cậu không thể cưỡng lại được. Đến ngày thứ sáu, Tiêu Tê cảm thấy mình thật sự không chịu nổi nữa, khăng khăng kỳ phát tình đã kết thúc.
“Không có khả năng, em là Omega huyết thống thuần chủng, có thể là kéo dài hơn bảy ngày. Đừng lo, tôi khoẻ lắm.”
Hơn bảy ngày? Tiêu Tê nghĩ đến hai quả thận kêu nhéo nhéo, “Có khả năng nào sẽ khiến nó kết thúc sớm không?”
“Có, trừ phi em có thai.” Nguyên soái đại nhân tận chức tận trách phổ cập thường thức ABO cho tiểu thê tử.
Tiêu Tê nằm ngả lên ghế sô pha, hơi thở mong manh nói, “Em có thai.”
Trương Thần Phi sững sờ vài giây, đi tới cạnh sô pha ngồi xổm xuống, yên lặng nhìn Tiêu Tê: “Em nói cái gì?”
“Em nói, em có thai.” Tiêu Tê căng thẳng nhìn chằm chằm phản ứng của Trương Đại Điểu, nhìn vẻ mặt của hắn đổi từ mờ mịt đến mừng như điên trong một giây rưỡi.
“Có thai? Em có thai!” Trương Thần Phi lập tức nhảy cẫng lên, đi tới đi lui trước ghế sô pha, “Tôi biết mà, máu của em có huyết thống tốt như thế, nhất định vô cùng dễ thụ thai.”
Tiểu thê tử Omega yếu ớt có thai thì phải làm sao? Chuyện này không làm khó được nguyên soái đại nhân không gì làm không được. Nhanh chóng ôm chăn đến đắp cho cậu phòng cảm lạnh, trong lúc mang thai nếu bị cảm thì không thể uống thuốc, hai là để cho Louis XIV lưu vài cuốn sách dạy nấu ăn cho người có thai, rồi dựa theo đó nấu ăn cho tiểu kiều thê, còn phải chuẩn bị thêm đồ dùng dùng cho em bé nữa.
Tiêu Tê nhìn Trương Thần Phi bận bận rộn rộn, đột nhiên có chút cảm giác sao sao đó. Hai người bọn họ là đàn ông, đã định trước đoạn đường này sẽ không có con cái, mấy năm nay Trương Đại Điểu cũng không đề cập đến chuyện này.
“Buổi tối muốn ăn cái gì để tôi đi mua. Có người nói lúc mang thai thì khẩu vị sẽ thay đổi rất nhiều.” Trương Thần Phi ép một ly nước trái cây cho Tiêu Tê uống.
“Anh ngồi xuống đi.” Tiêu Tê để nước trái cây qua một bên, ý bảo ông xã qua đây ngồi xuống, nghiêm túc nhìn hắn, “Em hỏi anh, anh rất muốn có con đúng không?”
Mấy năm nay, từ khi hôn nhân đồng tính được hợp pháp hoá thì rất nhiều người đã kết thành bầu bạn. Đến một độ tuổi nhất định nào đó, có vài người đàn ông sẽ muốn có hậu đại, Tiêu Tê cũng biết không ít người như vậy. Có người ra nước ngoài tìm người sinh giùm một đứa con, cũng có người nhận con của anh em làm con thừa tự, càng có người còn quá phận hơn, đi ra ngoài ôm một… đứa con riêng về.
Trương Thần Phi sửng sốt một chút, chậm rãi lắc đầu: “Cũng không phải như vậy, tôi chỉ là vui vẻ chăm sóc em thôi. Thân thể của em có chút đặc thù, nếu như không sinh con có thể khiến thân thể em tốt hơn thì tôi sẽ không đồng ý cho em sinh.”
“Đại Điểu…”
Nói vẫn chưa xong, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Trương Thần Phi đứng dậy đi mở cửa, nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa: “Ai vậy?”
Trong gương phản chiếu ra gương mặt cương chính của Tiêu Tá Nhân tiên sinh, “Ba con.”
/Hết chương 25/