Vu Dao run rẩy nói: “Nếu như lá bài bị lật ngược….. thì nó sẽ được diễn giải ngược lại.”
Sống lại và hy vọng, diễn giải ngược không phải tử vong và tuyệt vọng sao???
Bà Hắc lại lấy ra một cái túi.
Bà ta càn quét hết mấy con búp bê trên kệ gỗ vào túi, sau đó bà lấy ra bốn con búp bê chưa hoàn thành từ giỏ tre ra ném đi, rồi bà đưa cái túi cho người gần mình nhất – Du Hoặc.
Bốn con chưa xong đều vô cùng cũ kĩ, một con trong đó còn bẩn không thôi, giống như nó đã bị chà đạp qua lại trên mặt đất, hoặc là giống như không cẩn thận đã bị bén lửa cháy mất. (Bản edit từ nhà WONDERLAND @ourcutehome chỉ đăng trên Wattpad và WordPress, nghiêm cấm repost.)
.
Một bên họ vừa nhận mấy con búp bê xong, bên kia đã bị bà lão Hắc đóng cửa cái ầm dằn mặt họ.
Đồng hồ cát hôm nay lại càng chậm hơn hôm qua rất nhiều. Lúc bọn họ xong thì các thôn dân đã lục đục về nhà hết rồi.
Mấy thôn dân đó vừa vào nhà liền trở mặt không nhận người, dù có gõ cửa thế nào cũng sẽ nhất quyết không mở cửa.
Mọi người lúc này chia ra làm hai binh đoàn, binh đoàn thứ nhất là Du Hoặc với Tần Cứu ở lại chỗ ở, binh đoàn còn lại thì chịu rét men theo con sông băng đi vào trong cánh rừng.
“Nói chứ tại sao mấy thôn dân đó không đi vào cánh rừng nhỉ?” Vu Văn lẩm bẩm nói, “Dù nói ở trỏng toàn là mộ thật nhưng cũng chỉ có ít cái bị lộ ra thôi mà. Đáng sợ thì đáng sợ, nhưng so ra vẫn tốt hơn ở trong nhà mãi chứ nhỉ?”
Ông Vu: “Ai biết.”
Vu Dao nói: “Chắc họ sợ cũng có lí do mà…..”
“Cứ nghỉ ở đây đi.” Vu Văn đưa tay lên trán(*) trông về phía trước, “Ở đây không có gì chắn hết, có thể nhìn rõ được chỗ của anh em nè.”
Tất nhiên chẳng ai có ý kiến, họ ngồi xuống đất gặm bánh mì khô ngồi đếm sao đợi qua một đêm dài.
(*)Tôi chợt quên mất không biết diễn tả bằng lời sao nhưng đại khái tay Vu Văn như thế lày:
Trong phòng đèn vẫn còn sáng.
Du Hoặc đứng xem tới xem lui cái tủ bát. Tần Cứu thì ngồi bên sofa bẻ đôi cái bánh mì dài ra.
“Chia cho cậu một nửa này, lấy không?” Anh nói.
“Khỏi.” Du Hoặc nói mà đầu cũng không buồn quay lại.
Hắn đứng cách xa sofa như vậy mà còn có thể nghe rõ tiếng “rắc rắc” đáng sợ của bánh mì, đủ hiểu nó cứng đến mức độ nào.
Tiếng Tần Cứu lại vang lên: “Không chịu à, vậy tôi cho cậu hơn một nửa luôn này.”
Du Hoặc đói bụng nửa ngày trời, tính tình chẳng mấy tốt.
Hắn đóng cửa tủ lại cái rầm, mắt nhìn thẳng qua bên chiếc sofa: “Nếu không muốn bị nghẹn chết thì đừng có níu chân tôi.”
Tủ bát, lò sưởi, rương gỗ, xô sắt,…..
Từ phòng khách qua phòng bếp lại đến phòng ngủ, chỗ nào có thể đi tìm hắn đều tìm, nhưng vẫn không có bất kì loại thức ăn thứ hai nào khác.
Cho nổ cái phòng thi xui xẻo này thì chắc không sao chứ nhỉ?
Du Hoặc không hề vui một chút nào. Hắn ngồi dậy thì bị cái gì đó đụng trúng mặt.
Hắn rũ mắt xuống nhìn liền thấy nửa ổ bánh mì được đặt ngay trước mặt mình, nhìn sao cũng giống đang lấy dao kề cổ uy hiếp vậy.
Tần Cứu ở phía sau hắn nói: “Đừng quậy nữa, tôi tìm hết rồi, ngoài cái này ra thì không còn gì ăn đâu.”
Du Hoặc mặt vô cảm, cứng nhắc nhất quyết không chịu.
Quý ngài giám thị này không chịu đi làm việc đàng hoàng lại cứ dùng bánh mì chọt chọt khoé miệng Du Hoặc miết: “Tôi khuyên cậu nên ăn thử chút đi, không giống tưởng tượng lắm đâu. Cấp dưới của tôi còn chưa để thí sinh nào chết đói nữa là, đừng làm trò khác người nữa nào.”
Du Hoặc trưng ra bộ mặt ghét bỏ, cuối cùng giật mạnh lại.
“Rõ ràng tận ba giám thị, tại sao toàn bộ quá trình giám sát có mỗi anh thôi vậy?” Du Hoặc bẻ một mẩu bánh mì, lạnh giọng hỏi.
Tần Cứu quay trở lại sofa, anh lấy ra một cái nồi sạch sẽ bỏ lá trà vào nấu.
Anh xếp cho ngay lại nồi nhỏ bị lệch rồi đặt lên chậu than, sau mới nâng mí mắt lên hỏi: “Theo quy chế phòng thi, toàn bộ quá trình giám sát nhàm chán này là do giám thị chủ quản phụ trách, và không may làm sao, tôi lại chính là quý ngài xui xẻo ấy, vậy chứ cậu muốn ai tới nào?”
Du Hoặc: “922, 154, ai cũng được.”
Ít ra người ta còn biết mang theo thịt bò kìa.
Bếp lò giản dị cháy lửa hừng hực, chiếc nồi sắt rất nhanh đã phát ra tiếng tí tách.
Khói mù nong nóng làm Tần Cứu nheo mắt lại, anh nói: “Tôi sẽ thay cậu chuyển lời cho họ, được thí sinh thầm thương trộm nhớ, họ vui muốn chết đi được ấy.”
Câu lời thân thiện, qua cái mồm anh lại nghe cợt nhã vô cùng.
Nước trà bắt đầu sôi lên ùng ục, trong phòng yên ắng một hồi.
Du Hoặc nhét đầy miệng toàn là bánh mì khô liền hết đói, hắn phủi phủi vụn bánh mì trên tay, ngoắc mắt liếc Tần Cứu một cái hỏi: “Anh là giám thị chủ quản à?”
Tần Cứu: “Không giống ư?”
Du Hoặc: “Xếp hạng theo cái gì vậy?”
“Năng lực? Sức chiến? Nghe bảo có nhiều yếu tố để cấp hạng lắm.”
Tần Cứu tựa như chẳng để cái gì vào lòng cả, những chuyện nào liên quan đến mình, anh đều dùng từ “nghe nói”.
Du Hoặc: “Cho nên 001 là hạng nhất à?”
Tần Cứu mỉm cười, anh duỗi cặp chân dài thay đổi tư thế, bảo: “Cũng không nhất định, nghe nói đã từng có một thứ hạng ban đầu, được xem như….. Đàn anh?”