Hệ thống dạo tới dạo lui đi ngang qua, thăm dò liếc nhìn,【Vãi? Hợp pháp hóa ngoại tình?】
“Vãi nồi.”
【Vãi nồi.】
Sở Thời Từ đang cảm thán, khoé mắt lướt đến một tin tức ở góc dưới bên phải. Ở đó in dày đặc những chữ nhỏ, nhiều vết dầu, nét chữ bị nhoè. Cũng đã bị xé rách hơn phân nửa, những gì được viết ban đầu không thể phân biệt rõ được nữa.
Cậu miễn cưỡng phân biệt một trận, đoán mò nửa ngày, nội dung đại khái là một số cư dân mạng nói rằng ký ức của họ có vấn đề.
Có người cho rằng ba mẹ của mình đã chết, nhưng họ vẫn còn sống và khoẻ mạnh; có người từ khi có ký ức vẫn luôn cho rằng mình nên là Beta, nhưng cô ấy thật sự là một Omega; còn có người nói rằng vương của đế quốc nên là nữ vương, hơn nữa là một nữ O, nam A đương nhiệm cướp ngôi vị của nữ vương.
Khúc sau còn vài ví dụ nữa, Sở Thời Từ không đoán được.
Có tổ chức nào đó nhân cơ hội tuyên bố rằng thế giới này không phải thật, họ đang sống trong giấc mơ của những người giàu có. Sau đó, một cuộc tấn công khủng bố được thực hiện, và quốc gia đã phát động một chiến dịch khẩn cấp. Để trấn an dân chúng, các chuyên gia cho rằng sự khác biệt giữa ký ức và thực tế là do sự tồn tại của đa vũ trụ. Vô số vũ trụ vận chuyển va chạm, ký ức va chạm vào nhau nên gây ra hỗn loạn.
Sở Thời Từ đang đọc một cách hăng say thì đột nhiên bị ai đó túm lấy.
Cậu chỉ vào góc dưới của tờ báo và quay lại nhìn, “Anh Ngạn, anh biết chuyện này không?”
Tô Triết Ngạn một tay sắp xếp lại ba lô, “Lúc đó ta vẫn chưa có ký ức nên không biết tình hình cụ thể. Nhưng ta biết một chút về các tổ chức khủng bố. Bọn chúng tự hào vì giết người giàu và cảnh sát, cho rằng người giàu là ác ma cai trị người nghèo, còn cảnh sát là chó săn của ác ma. Bọn chúng gọi đây là “Trận chiến nhân quyền”, nói rằng dân chúng bình thường đều là đồ chơi của bọn quyền quý, và chỉ có cái chết mới có thể giải phóng họ khỏi kiếp nô lệ.”
Hắn dừng một chút, nói với giọng điệu rất tệ: “Nói dễ nghe thì chỉ bọn tà giáo mà thôi. Hầu hết những người bị bọn chúng mê hoặc đều là Beta dưới đáy xã hội, bọn chúng tụ tập cả trăm người để tự thiêu tập thể trước cung điện. Vương lúc bấy giờ phải thoái vị và được thay thế bằng vương hiện tại.”
“Vậy cái tổ chức đó bây giờ thế nào?”
Tầm mắt Tô Triết Ngạn dừng ở ngoài cửa sổ, “Đế quốc bãi bỏ hình phạt tử hình, tất cả bọn họ đều bị đày đến ngôi sao hoang vu, cũng là một trong những tội phạm sớm nhất của ngôi sao hoang vu.”
Giọng hắn vẫn rất bình tĩnh, nhưng Sở Thời Từ lại cảm thấy hắn đang nghẹn một bụng lửa giận. Một hồi nếu có người dám cản hắn, có lẽ hắn sẽ đại khai sát giới mất.
Ban đầu, Sở Thời Từ vẫn nghĩ rằng Tô Triết Ngạn có ký ức mâu thuẫn cũng có thể là do đa vũ trụ được đề cập trên báo.
Nhưng Tô Triết Ngạn bác bỏ rất kiên quyết.
“Điều này có lý thuyết khoa học nhất định chống đỡ mà?”
“Ta không thích đa vũ trụ, ta là người theo chủ nghĩa duy vật có chọn lọc.”
Sở Thời Từ:……
Cậu hiểu rồi, anh Ngạn của cậu là fan cứng của người nhân bản. Một đống lựa chọn bày ra trước mặt hắn, nhưng trong mắt hắn chỉ có người nhân bản mà hắn nhớ thương thôi.
Có lẽ vì người nhân bản gần gũi với cuộc sống, thấy được và sờ được. Nên nó dễ thuyết phục mọi người hơn những lý thuyết khó hiểu trong sách vở.
Dùng mạng sống để đưa vật tư cho bọn họ lần này là một đám Alpha giàu có, chỉ riêng tiền vàng đã đầy ụ một ba lô.
Tô Triết Ngạn thảy ba lô, có vẻ tâm tình rất tốt.
Bị trì hoãn hơn một giờ, có lẽ không đến được thành phố tiếp theo trước khi trời tối rồi.
Tô Triết Ngạn dứt khoát ở lại thêm một ngày, hắn mang theo Sở Thời Từ đến một khách sạn khác. Lần này ông chủ rất khách sáo, các Alpha trên đường cũng thành thật đứng ở hai bên, bọn họ xì xào bàn tán nhưng chẳng ai dám tiến lên quấy rầy.
Điều này không bình thường chút nào, trước đây khi Beta lộ diện, bọn tội phạm đó cứ như sói nhìn thấy thịt vậy.
Sở Thời Từ thăm dò nhìn xung quanh, Tô Triết Ngạn hỏi ông chủ bao nhiêu tiền một đêm.
Ông chủ xoa xoa tay, “Miễn phí.”
Ngày hôm qua ông chủ kia cũng nói câu này, Tô Triết Ngạn yên lặng cầm dao lên.
Ông chủ vội vàng giải thích, “Không phải, tôi không có ý đó đâu, tôi nào dám chứ. Ngài cứ ở miễn phí, muốn ở bao lâu cũng được hết.”
Ông ta tự mình đưa Tô Triết Ngạn đến căn phòng sang trọng, lại tặng mấy hộp đồ hộp chưa mở và vài cuốn sách.
Sau khi ông chủ rời đi, Sở Thời Từ nhịn không được hỏi: “Anh Ngạn, có khi nào liên quan đến người anh giết sáng nay không?”
Tô Triết Ngạn ngẫm nghĩ, “Chắc vậy, gã đàn ông mà ta ném ra ngoài cửa sổ là thành chủ ở đây.”
Sở Thời Từ cảm thấy hắn ngầu quá đi.
Sách ở ngôi sao hoang vu cũng là hàng khan hiếm, Tô Triết Ngạn chọn ngẫu nhiên một cuốn, là sách khiêu dâm.
Hắn khẽ cau mày, lại cầm lấy một cuốn khác, vẫn là sách khiêu dâm.
Tô Triết Ngạn kiểm tra hết cuốn này đến cuốn khác, cuối cùng ném hết sách xuống đất.
Sở Thời Từ theo dõi toàn bộ quá trình, cảm thấy có hai mũi tên trúng vào đầu gối.
Cậu gõ gõ hệ thống, “Anh thống, em không có duyên với anh Ngạn rồi.”
【?】
“Hắn là người của Tấn Giang, em là người của chợ hoa, em không thích yêu đương nơi đất khách.”
【…… Cậu bệnh nặng lắm rồi, để tôi coi giá trị sức sống của cậu, xem coi có phải do sức sống đã vượt quá tiêu chuẩn dẫn đến đầu óc biến dị hay không.】
Hệ thống vừa nói vừa lấy số liệu, nhìn vào số “3” khổng lồ trên bảng điều khiển, nó rơi vào trầm tư.
【Chỉ có 3 điểm?】
Sở Thời Từ muốn nói rằng mình chỉ đùa chút thôi và chuẩn bị nói chuyện nghiêm chỉnh với nó, nhưng hệ thống đang bận kiểm tra bug.
Cuối cùng, cho thấy mọi thứ đều bình thường và dữ liệu vẫn bình thường.
Hệ thống im lặng hồi lâu:【Sao có thể chỉ có 3 điểm chứ, cái này là chữ m viết dọc chắc luôn.】
“…… Thống, ghét ta thì nói thẳng đi. Đừng có nói xiên nói xỏ, không phù hợp với mi đâu.”