“Anh quay xong rồi?”
“Xong rồi. Cũng không quay bao lâu mà đã chẳng thấy em đâu.” Bạch Hữu Quy hỏi, “Mệt à. Nếu không tôi đưa em về.”
“Có chút. Vừa rồi tôi phát hiện… cái kia của anh tôi không được hấp thu, nên tôi lấy hết ra rồi.” Giọng Bạch Phú Kiều càng nói càng nhỏ, “Tôi còn chưa muốn về.”
“Được rồi, vậy thì ngủ một lát, buổi tối dẫn em đi dạo.”
Ban đêm nhiệt độ xuống dưới 0 độ, Bạch Hữu Quy đưa quần áo của mình mặc hết lên cho hắn, còn gọi Chương Ưng đến chỗ mấy em gái nhỏ trong đoàn xin vài miếng dán giữ nhiệt dán lên cho hắn.
Cách một mớ quần áo, Bạch Phú Kiều cau mày: “Mập thật á.”
Bạch Hữu Quy mặc cho hắn ba lớp quần áo, anh mới miễn cưỡng hài lòng: “Hơi mập thật, nhưng cứ vậy đi.”
Đoàn phim nằm trong thành phố điện ảnh, bên ngoài có không ít quán nhỏ bán đồ khuya. Bạch Hữu Quy đeo khẩu trang đội mũ, dắt Bạch Phú Kiều gần như trong suốt ra ngoài.
“Muốn ăn gì không.” Bạch Hữu Quy hỏi hắn, “Vốn nghĩ bắn cho em sẽ được em hấp thu. Có đói không.”
Bạch Phú Kiều gật đầu.
“Khoai nướng, mì lạnh nướng, thịt xiên… muốn ăn gì?”
Không chờ hắn trả lời, người đàn ông đã đi đến mấy quầy, mỗi chỗ mua một phần, mua đủ rồi mới đi tìm nhóc quỷ nhỏ, ra thì thấy hắn đang quấn quanh hắc bạch vô thường vừa chạy show từ đoàn phim ra.
Xoay quanh người ta ba vòng thấy không có gì thú vị hắn mới hậm hực đi tìm Bạch Hữu Quy.
Bạch Hữu Quy buồn cười nhìn hắn bọc thành một trái bóng, đi lên níu khăn quàng cổ, “Sao vậy, thấy người quen?”
“Tụi tui không có hắc bạch vô thường đâu.” Bạch Phú Kiều nói, “Tất cả tụi tui bị cải tạo thành bán thú nhân lung ta lung tung.”
Hắn dừng rồi nói tiếp, “Còn có cả nhân viên giao lưu đẹp trai hàng top như tui.”
Bạch Hữu Quy nở nụ cười, cách khẩu trang, hơi thở phả ra, Bạch Phú Kiều thấy anh híp mắt. Hắn nhìn người đi đường hà hơi lạnh, bọn họ cười nói, thậm chí là ngáp, sương trắng tràn sức sống phả ra khỏi miệng. Hai người đóng vai hắc bạch vô thường cũng thở ra khói, nhồm nhoàm ăn bánh trứng gà mới ra lò. Hắn nhìn thức ăn trong tay người đàn ông, hơi nóng cũng mờ trắng cả túi.
Hắn mở miệng, hà hơi ra ngoài.
Không hề có gì cả.
Hắn rũ mắt, không nói gì.
Bạch Hữu Quy không phát hiện thấy tâm tình hắn, mọi thứ của hắn bây giờ đều quá mức trong suốt.
“Nóng quá, chúng ta đi nào, nguội rồi ăn.”
Thực tế đây là những nơi Bạch Phú Kiều quen thuộc nhất khi còn sống, có một hai năm hầu như hắn toàn ngủ ở phim trường. Bây giờ hắn càng đi càng cảm thấy quen thuộc, ký ức dần dần cũng được đồ màu lên, dù cho ban đêm không thấy rõ, nhưng trong lòng hắn vẫn ra hình ra dáng.
Bước lên cầu vòm, Bạch Hữu Quy chỉ vào ánh đèn nơi xa: “Đoàn làm phim kia, đạo diễn là Trịnh Thu.”
Trịnh Thu là bạn hồi đại học của Bạch Phú Kiều, quan hệ của hai người không tệ, Trịnh Thu quay phim truyền hình nhiều hơn, bây giờ đang quay một bộ Thanh Cung hí.
Bạch Phú Kiều híp mắt: “Trịnh Thu…”
“Ừa, nhớ ra chưa.”
“Chưa.” Bạch Phú Kiều nói, “Tôi cảm thấy có chút ấn tượng với nơi này. Giống như vừa rồi mới ý thức được ấy, trước kia tôi là đạo diễn… Hoặc là, cái gì đó khác.”
“Em là đạo diễn. Tuy rằng…” Bạch Hữu Quy dừng lại, “Tuy rằng trước đây tôi chưa từng nghe nói.”
Bạch Phú Kiều cười khổ, thầm nghĩ, nếu ngay từ đầu anh đã biết, thì sao lúc bắt đầu tôi đã có thể quấn anh lên giường kiếm điểm.
“Nhưng, cũng không tệ lắm.” Người đàn ông bù đắp, “Tôi đã xem phim năm mới của em, tên là… tên gì tôi quên mất, nhưng đúng là không tệ.”
“Tôi cũng không nhớ. Cảm ơn anh, ngài ảnh đế.”
Bịch một tiếng nghe như có thứ gì bị ném xuống dưới cầu rơi vào hồ. Lời của hai người bị tiếng này cắt đứt, thỉnh thoảng nghe được tiếng đếm ngược đánh clapboard, nhìn đầu người vừa di động vừa yên tĩnh, cuối cùng là tiếng vỗ tay của staff dành cho diễn viên nào đó hơ khô thẻ tre.
Ánh đèn dần mờ, đoàn phim cũng kết thúc công việc. Bạch Phú Kiều nghiêng đầu nói: “Trước đây tôi vẫn luôn có một tâm nguyện.”
“Ừm.”
“Bây giờ xem ra là không thể nữa, nhưng…” Bạch Phú Kiều hơi rụt tay, tay vụn trên cầu quá lạnh, “Nếu như có thể, tôi muốn quay một bộ điện ảnh thật hay.”
“Nên là, tôi có thể, mời anh đóng vai chính không?”