“Buổi chiều Triệu Thái phi sẽ mang theo Đoan Dương đế cơ đi chùa Hưng Thiện bái Phật, đến lúc đó chúng ta bí mật đi theo…”
Mộ Thanh cười lạnh: “Có phải Triệu Thái phi cho rằng cầm một tấm ngọc bài của Mộ gia là có thể coi chúng ta như binh sĩ mà dùng?”
Thế gia bắt yêu, Mộ gia cả đời bôn ba tạo phúc cho bá tánh, không vì vinh hoa phú quý mà dừng lại, cũng sẽ không nghe lệnh của kẻ quyền cao chức trọng, trừ phi trên tay người đó có ngọc bài của Mộ gia.
Có tấm ngọc bài này trong tay sẽ có thể điều động người Mộ gia tới diệt trừ yêu ma, xa xôi cách trở không chối từ. Bởi vậy, tấm ngọc bài này rất quý giá, tổng cộng chỉ có ba cái, đều tặng cho người có ân với Mộ gia.
Trên tay Triệu Thái phi có một tấm như vậy, Mộ Dao không nói rõ nguồn gốc của tấm lệnh bài này.
Nghe Mộ Thanh nói xong, sắc mặt Mộ Dao rõ ràng không vui: “Nếu cảm thấy chúng ta không thể tới nơi thanh nhã, hà tất mời chúng ta từ xa tới?”
Mộ Thanh cười nhìn về phía Liễu Phất Y, khéo léo họa thủy đông dẫn*: “Vậy phải xem rốt cuộc Liễu công tử thương lượng như thế nào.”
*ý chỉ giá họa cho người khác
Hiện nay yêu quái hoành hành khắp thiên hạ, trong cung không thiếu đạo sĩ bắt yêu đuổi quỷ. Những đạo sĩ này giống như chim hoàng yến, cả đời sống trong cung phục vụ hoàng thất, rất ít khi xuất đầu lộ diện.
Đạo sĩ bắt yêu coi thường lẫn nhau, đạo sĩ trong cung coi thường đạo sĩ ngoài cung, cho rằng pháp thuật cao siêu nhất là Khâm Thiên Giám, Thế gia bắt yêu đều dùng pháp thuật lung tung vớ vẩn.
Đương nhiên, hai tỷ đệ xuất thân từ Thế gia bắt yêu cũng ngứa mắt đám đạo sĩ sống trong nhung lụa và không có bản lĩnh kia.
“A Thanh, đừng hiểu lầm.” Liễu Phất Y thong thả giải thích: “Hậu phi sao có thể tùy tiện điều động Khâm Thiên Giám? Chắc hẳn là bà ấy gặp chuyện khó khăn gì đó, muốn tự mình âm thầm xử lý, không muốn kinh động Bệ hạ.”
Mộ Dao gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói Đoan Dương đế cơ, bắt đầu từ sinh nhật 18 tuổi sau một lần đi chùa Hưng Thiện trở về, đêm nào cũng bị ác mộng quấn thân. Đúng là có chút kỳ quái.”
Liễu Phất Y im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dường như xuyên qua một loạt tòa nhà tới dãy chùa chiền cổ miếu nối tiếp nhau ở đằng xa.
Bởi vì Triệu Thái phi tin Phật, lại có tác động thúc đẩy mạnh mẽ, khiến làn sóng Phật pháp nháy mắt quét qua toàn bộ tầng lớp quyền quý, thậm chí toàn bộ kinh thành.
“Vật cực tất phản, yêu ma thích nhất nhân lúc con người điên cuồng mà hành động.”
Trong mắt chàng hiện lên sự sầu lo sâu sắc.
*sự vật phát triển đến đỉnh điểm thì sẽ chuyển biến theo hướng ngược lại, cái gì quá cũng không tốt.
Lăng Diệu Diệu dán lưng vào bức tường lạnh lẽo, không nói chen vào được, nàng vươn đũa gắp miếng gà hồ lô trên đ ĩa.
Gà hồ lô ở Trường An có tiếng từ lâu, da gà được chiên xốp giòn, béo mà không ngấy, bọc thành một lớp vàng mỏng bên ngoài tách riêng với thịt gà, làm người ta thèm nhỏ dãi.
Không ngờ vừa chạm vào gà, tự nhiên có một chiếc đũa vươn ra giữ lại nàng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Mộ Thanh: “Lăng tiểu thư, cô đã ăn nửa con gà rồi.”
Đột nhiên bị nói như vậy, Lăng Diệu Diệu đỏ mặt. Dọc đường đi, ngoại trừ không ngừng gây phiền toái cho Liễu Phất Y tạo cảm giác tồn tại, thì là trong lúc nhóm vai chính căng thẳng thảo luận vụ án, nàng ở bên cạnh ăn ăn ăn.
Tuy là cốt truyện yêu cầu, nhưng đúng thật…
Cảm thấy được ánh mắt Mộ Dao và Liễu Phất Y đều dừng ở trên người mình, nàng ngượng ngùng thu tay lại. Mộ Thanh lại không dừng đũa, hắn gắp lên một miếng cánh gà vàng giòn, nhẹ nhàng bỏ vào bát nàng: “Sao không ăn? Ta nhớ rõ Lăng tiểu thư thích ăn cánh gà mà.”
Ý cười trong mắt hắn như một hồ xu@n thủy, Lăng Diệu Diệu cảm thấy mình bị nghẹn họng.
Từ sau khi Mộ Thanh khuyên nàng dứt khoát rút lui xong bị cự tuyệt, hắn ngáng chân nàng ngày càng trơn tru.
Hôm đó hắn cưỡng chế mang nàng đi chợ sáng thám thính tin tức, xảo ngôn lệnh sắc* mê hoặc một đám bác gái bán cá bán trái cây, sau đó đẩy nàng vào đám người, quay lại đã không thấy bóng dáng.
*dùng miệng lưỡi ngọt ngào và sắc đẹp
Mấy bác gái đó trước ngực sóng gió cuồn cuộn, hùng hổ vây quanh nàng, hỏi toàn là: “Tiểu lang quân môi hồng răng trắng kia bao lớn rồi? Có hôn phối không? Đi đâu rồi? Ngươi là gì của hắn?”
Chờ tới khi nàng giả ngây giả dại giãy giụa thoát ra, tóc tai đã rối loạn, đi trên đường rất giống như vừa bị cướp của. Còn Mộ Thanh, hắn đứng ở ven đường, từ xa giơ lên một cái gương, cười tủm tỉm mời nàng xem bộ dạng của mình.
Lăng Diệu Diệu thở dài.
Liễu Phất Y lại hết sức vui mừng, chàng vỗ bả vai cổ vũ nàng: “Diệu Diệu, A Thanh gắp cho muội. Mau ăn đi.”
Chàng còn kéo Mộ Dao đang ngơ ngác đứng dậy: “Dao Nhi. Đi, cùng ta đi tính tiền.”
Mộ Dao không hiểu ra sao bị chàng kéo đi.
Mộ Thanh yên lặng ngồi xuống bên cạnh nàng, liếc nhìn nàng: “Ăn ngon không?”
“Suốt dọc đường như vậy, ngươi không chán sao?” Lăng Diệu Diệu mất hứng gảy gảy cánh gà.
Mộ Thanh cười không rõ ý vị: “Lăng tiểu thư thú vị cực kỳ, sao ta lại thấy chán được.”
Lăng Diệu Diệu hừ nói: “Còn không phải là biết thêm một bí mật của ngươi sao… Để cho công bằng, ta lại nói cho ngươi một cái là được.”
Vẻ mặt thiếu niên đơ ra một lúc: “…… Đừng lại nói về kinh nguyệt của cô.”
“Lần này không phải kinh nguyệt.” Lăng Diệu Diệu ghé sát vào hắn, giọng nói mềm mại vang lên bên tai hắn: “Lúc ta mười lăm tuổi, vòng ngực chỉ có hai thước năm… Sau một năm, nó to lên rất nhiều.”
*hai thước năm theo google xấp xỉ 83cm.
Mộ Thanh từ cổ nàng nhìn xuống, theo phản xạ tự nhiên muốn nhìn một chút “to lên nhiều” là tới mức độ nào. Không ngờ nàng lập tức dùng hai tay che trước ngực, vội vàng tránh xa hắn, liếc xéo hắn, dõng dạc nói: “Ngươi nhìn đi đâu vậy? Không biết xấu hổ.”
“……”
Tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên im bặt, các bác trai bác gái trong thành Trường An bỗng ngừng uống rượu, vô số ánh mắt khiển trách chém lên mặt hắn như đao cắt. Không bao lâu, những âm thanh xì xào chỉ trỏ vang lên:
“Trông cũng khá đẹp trai, không ngờ lại là kẻ háo sắc.”
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, càng như vậy thì càng…”
“Đúng thế…”
“Cạch.” Một người đàn ông vạm vỡ như mây đen lao tới, y cầm bội kiếm bên hông ném mạnh xuống bàn, che trước mặt Lăng Diệu Diệu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Mộ Thanh: “Trường An chúng ta trị an rất tốt, không phải tùy ngươi giở trò lưu manh tại đây.”
Mộ Thanh nhìn ngón tay y, đôi mắt đen cơ hồ muốn bốc hỏa.
Đại hán cũng bốc hỏa: “Ngươi còn dám trừng ta?”
Mộ Thanh lạnh lùng liếc y một cái, không đáp lại, đứng lên nhìn về phía sau đại hán, đè nén lửa giận nói: “Lăng Diệu Diệu, ra đây.”
“Cạch!” Đại hán đột nhiên đập mạnh vỏ kiếm xuống bàn, khiến mặt bàn rung lên ba cái: “Tiểu tử, ngươi đừng quá kiêu ngạo.” Dứt lời, xoay người trấn an Lăng Diệu Diệu: “Cô nương, muội đừng sợ. Muội mới tới đây, trời xa đất lạ, nhưng người Trường An chúng ta đều là đồng hương của muội. Đại ca làm chủ cho muội.”
Lăng Diệu Diệu ở trong lòng cười phá lên, từ sau thân hình cường tráng của đại hán thò đầu ra, chân thành cười nói: “Đa tạ vị đại ca này… Huynh hiểu lầm, chúng ta đi cùng nhau. Hắn… hắn đang đùa với ta.”
“Thật sao?” Đại hán hồ nghi.
“Thật sự.” Lăng Diệu Diệu gật đầu.
Vị đại ca xa lạ hào hiệp trượng nghĩa cầm trọng kiếm lên, vỗ vai nàng an ủi, mỗi bước đi quay đầu lại ba lần, mỗi lần quay đầu đều chỉ vào cái mũi Mộ Thanh mắng một câu:
“Ngươi cẩn thận cho ta.”
“Vừa nhìn là biết ngươi một bụng ý xấu”
“Đừng có ở Trường An giương oai.”
“Ta mà thấy lần nữa, đánh gãy chân chó của ngươi.”
Mộ Thanh mặt không cảm xúc nhìn đại hán công kích dữ dội đi xa, sau đó chuyển ánh mắt sang Lăng Diệu Diệu đang đứng ở một bên nhịn cười đến phát run. Sắc mặt nàng vô cùng nghiêm túc, đôi mắt quả hạnh đầy vẻ vô tội: “Thật không nghĩ tới, bá tánh Trường An lại nhiệt tình như vậy.”
“……” Sắc mặt Mộ Thanh thay đổi liên tục, cắn răng xoay người: “Không còn sớm, đi thôi.”
Người này cũng không phải quả hồng mềm, tìm được cơ hội lập tức phải đáp trả một vố, mục đích không rõ, không thể đoán trước. Đã vậy còn đao thương bất nhập.*
Vẫn là nên giữ lại bên cạnh quan sát.
*dao chẻ súng bắn cũng không vô đầu được, nói ngọt nói nhạt đều không nghe.
Chiếc váy màu hoa tử đằng của thiếu nữ phía sau xoay tròn như một bông hoa dâm bụt đang hé nụ, nàng tiếp tục lải nhải: “Đúng rồi. Nếu ta tiết lộ bí mật của ngươi, ngươi cũng có thể nói bí mật của ta cho mọi người đều biết… Ơ, ngươi đi nhanh vậy làm cái gì?”
(Hết quyển một)

Gà hồ lô