Từ Phượng Niên hai tay băng vải cầm đao mặt trầm như nước, chân trần trực tiếp đi hướng ba người.
Khương Nê, bản Thế tử khi dễ được, các ngươi khi dễ thì không được!
Mặc kệ cha mẹ ngươi là thần thánh phương nào!
Vị công tử ca phong độ nhẹ nhàng nghiêng đầu, trên chóp mũi có chút vụn tàn nhang, hắn liếc mắt đâm đầu đi tới Từ Phượng Niên, mặt lộ vẻ khinh miệt, khi ánh mắt chuyển dời đến Tú Đông đao trong tay trái của Từ Phượng Niên, chậm rãi lên tiếng nói: “U, đao này đẹp mắt, thích thật, đi, đánh gãy hai tay của hắn, đao thuộc về ta.”
Hán tử nghe vậy, nhìn về phía Từ Phượng Niên bên trong ánh mắt để lộ ra chút thương hại.
Từ đầu tới đuôi, Từ Phượng Niên chưa hề nói một chữ.
Cách vị tráng hán mười bước, đột nhiên vọt tới trước, Tú Đông đao ra khỏi vỏ, ba bước chỗ bổ ra một đao cực kỳ dứt khoát, gào thét thành gió.
Vị hán tử kia nguyên bản không có ý định xuất đao, con mắt như chuông đồng phun ra một vòng sắc bén, không thấy hắn rút đao như thế nào, liền đem đoản đao bên eo trái đón đỡ một đao của Từ Phượng Niên.
Đoản đao chuôi đao quấn quanh một tia vàng bàng bạc, chế tác hoàn mỹ, là một thanh hảo đao.
Từ Phượng Niên một đao phong mang bị ngăn cản, cũng không một mực so đấu khí lực, dựa thế bắn ngược vẽ ra đường vòng cung kinh diễm, thân hình dựa theo đó mà xoay, dựa vào đó ném ra đao thứ hai quét ngang qua.
Đại hán hùng khôi lộ ra một tia kinh ngạc, cấp tốc thu liễm bỏ đi tâm tư khinh địch, chân phải triệt thoái ra phía sau nửa bước, cánh tay trái vung mạnh ra một vòng như bánh xe ngựa, giữa trời chém xuống, lại không phải là thủ thế, mà là muốn nhờ thần lực trời sinh mà bẻ gãy nghiền nát, đem tiểu tử dùng đao trước mắt quét ra xa và khiến cho người đó không cầm đao lên được nữa
Sớm bị lão Khôi tóc trắng giáo hội khi nào nên xuất sức mạnh khi nào thu sức mạnh, Từ Phượng Niên tránh lưỡi đao, đột nhiên đùa giỡn ẩn nấp ra ngoài định mức tích thêm ba phần lực đạo, đại hán tốc độ gần như song đao rút đao cùng lúc, trong điện quang hỏa thạch, tránh đại hán ngang ngược vung mạnh mà chặt.
Từ Phượng Niên hữu ý hay vô ý đem bộ quyền pháp của tên cưỡi trâu kia dung nhập vào đao pháp, thân thể như con quay, một vòng sau tiếp theo một vòng, tốc độ không giảm trái lại còn tăng, kết hợp với tự ngộ cổn đao, quả thực chính là thiên y vô phùng, chân chính một mạch mà thành, động lực vô tận, Từ Phượng Niên hơi thở nhẹ nhàng thoải mái, đến mức đòn thứ hai của Tú Đông quét ngang xa hơn khí thế của đòn thứ nhất.
Hán tử một đao thất bại trợn mắt trợn tròn, tiểu tử này không biết chết sống, đơn đao quỷ dị, góc độ xảo trá, trong những người đồng lứa xem như rất không dễ dàng đối đầu, đáng tiếc phần này thiên phú.
Rốt cục mặc dù hắn đang cực kỳ căm tức vẫn chưa rút thanh trường đao bên tay phải, đoản đao tay trái lại bắt đầu không còn chỗ trống, cổ tay không có dấu hiệu nào bắt đầu nghe tiếng kẽo kẹt, liền đột ngột xuất hiện một thân đao hướng lên móc nghiêng, như một chiếc câu lớn câu cá kình trên biển Đông Hải, đột nhiên đánh trúng lưỡi đao Tú Đông dị thường trong trẻo. Từ Phượng Niên không khỏi nhảy ra câu kia: “một lông không thêm, ruồi trùng không rơi”, vô ý thức liền đem hết toàn lực, dưới chân giẫm ra một đống hình vòng cung lộn xộn nhỏ nhỏ, cuối cùng là ổn định thân hình.
Đem một ngụm máu tươi nuốt xuống bụng, trong tay Tú Đông đao không chút rung động.
Tráng hán song đao cũng không vội vàng truy kích, lù lù bất động.
Vị công tử ca buông lời muốn đánh gãy hai tay của Từ Phượng Niên hai tay cùng tên bên cạnh xì xào bàn tán.
Từ Phượng Niên xé toang miếng vải bên cánh tay phải, Tú Đông xoay từ trái qua phải, chỉ là nhìn chằm chằm thanh đoản đao trước mắt của ba vị đại hán, chậc chậc nói: “Hảo đao, vốn cho rằng Đông Việt vong quốc, gần đây hoàng thất quý tộc Đông Việt đeo khất đảng đao liền đều đã bị tịch thu nhập vào quốc khố, đại đao tên Đăng Man Đao, tiểu đao tên Đăng Kim Đao, chưa từng nghĩ còn có thể ở nơi này nhìn thấy đôi đao này.”
Tráng hán bên hông treo đao mặt lộ vẻ dị sắc, giật giật khóe miệng, nói: “Nhãn lực không tệ.”
Từ Phượng Niên ra vẻ ngây thơ nói: “Vậy ra ngươi là Hoàng tộc của Đông Việt vong quốc? Thật tốt cho môt con chó nhà có tang, sao lại chạy đến núi Võ Đang cắn người thế này?”
Tráng hán bị đâm chọt uy hiếp cũng không tức giận, tĩnh khí tu dưỡng công phu cùng đao pháp siêu quần bạt tụy, chỉ là mặt không biểu tình bình thản nói: “Cho ngươi mười phần thời gian nghỉ ngơi, đủ không?”
Từ Phượng Niên tay phải nắm Tú Đông, cũng không nói chuyện.
Vị công tử ca chóp mũi chồng chất tàn nhang không nhịn được nói: “Cùng hắn lải nhải cái gì, ta chỉ cần đao, chặt mất hai tay của người này còn sống hay chết, phó thác cho trời!”
Tay trái Từ Phượng Niên bắt đầu ra máu tươi, nhấc đao lên ngoài dự liệu, sợ là đối thủ có song đao, một đao như hắn đối địch thì quá là thiệt thòi?
Nhìn thấy tình hình này tên vong quốc Đông Việt nổi lên cười lạnh.
Từ Phượng Niên lại lần nữa không muốn sống bắn vọt, cổn đao như tuyết cầu, thành tựu nửa năm luyện đao, phát huy vô cùng tinh tế, tên người Đông Việt để lại cô hồn dã quỷ, hời hợt phá vỡ từng chiêu thức của Từ Phượng Niên, cũng không sáo rỗng để lộ ra chiêu thức, hắn có chủ tâm muốn chờ Từ Phượng Niên khí cơ không thể không chuyển đổi rồi trong nháy mắt ra tay giết, loại tra tấn này như đao kề cổ, lại không cho phép người bị kề đao được thở.
Từ Phượng Niên đan điền kiệt quệ, ngạnh kháng đối thủ một tay chém chéo, đồng thời ném vỏ kiếm bên tay trái nhanh như thiên mã, kích xạ như một mũi tên, xuyên thẳng lồng ngực tên công tử ca, tên đao khách Đông Việt nheo mắt, trái với đấu trận tối kỵ quay đầu, để xác định xem lần ném đáng chết này có hay không tạo ra kết cục thảm hại cho hắn.
Đây vốn là cơ hội tốt nhất cho Từ Phượng Niên đả thương địch thủ, nhưng khi khóe mắt liếc qua tay phải khẽ nhúc nhích của tên đại hán, Từ Phượng Niên liền trong lòng biết không ổn, cưỡng chế áp lực xuất đao xung động, vừa lui lại lui nữa, quả nhiên, tên cô hồn Đông Việt đồng thời quay đầu, Đảng Man Đao đã ra khỏi vỏ, bên trên mặt đất trước người Từ Phượng Niên bị vạch ra một khe sâu gần hai thước.
Nhìn thấy mà giật mình.
Từ Phượng Niên dành thời gian điều chỉnh khí cơ, mong rằng vỏ đao Tú Đông vẫn còn tác dụng.
Chỉ thấy nam tử áo trắng ngang tay bắt lấy, nhẹ nhàng nắm vỏ đao Tú Đông.
Công tử ca kia hoàn toàn không có phản ứng, vẫn là phong độ Đại tướng trời sinh, cười ha ha nói: “Tên công tử bột nhà ngươi, mới có chút tài mọn, liền muốn giết ta? Cũng không sợ làm trò hề cho thiên hạ, biết trước mắt ngươi hai người này là ai chăng? !”
Từ Phượng Niên thấy đao khách Đông Việt không có muốn động đao, rốt cục có cơ hội quan sát tỉ mỉ nguyên bản vị công tử ca kia, trong lòng lập tức hiểu rõ, mỉm cười nói: “Tiểu nương tử, ngươi ngược lại là nói một chút, nhìn như thể có thể hù dọa ta hay không.”
Công tử ca khuôn mặt đỏ bừng, giơ chân đá một cước nam tử trung niên bận sam y trắng nõn đứng bên cạnh, thét to: “Giết hắn!”
Nam tử rốt cục mở kim khẩu, tiếng nói bén nhọn chói tai, không âm không dương, “Muốn chết.”
Không gặp động tác của hắn, vỏ thanh Tú Đông đao liền như tiếng sấm bắn về phía cổ Từ Phượng Niên.
Tên đao khách Đông Việt đang đứng ngăn trước Từ Phượng Niên điểm mũi chân một cái, nhường qua một bên.
Nếu không tránh, hắn sẽ bị xuyên thủng thành một lỗ.
Từ Phượng Niên nhắm mắt lại, không phải nhận mệnh, mà là cược mệnh.
Gió đột nhiên lên mạnh, rừng trúc trăm ngàn bụi thanh trúc thẳng tắp, vậy mà đồng loạt hướng phương hướng uốn lượn, hình thành triều bái trạng thái, cùng tám mươi mốt hướng núi lớn nhỏ không có sai biệt, tựa hồ thiên cơ đều bị dẫn dắt.
Một vị lão đạo sĩ phiêu nhiên mà xuất hiện, không cách nào hình dung thần tiên chi tư.
Hắn tiện tay “Mò lên” vỏ đao, đứng nghiêm sau có chút vừa để xuống, vừa vặn đem đao trong tay Từ Phượng Niên cho vào vỏ.
Lão đạo sĩ đột nhiên đứng yên bên cạnh Từ Phượng Niên.
Vị nữ nhân mang trang phục công tử kia lại bị Từ Phượng Niên nhìn thấu thân phận lại đá về phía tên nam tử, mắng: “Đồ vô dụng! Giết, đều giết cho bản cung!”
Vị sư thúc tổ trốn ở trong rừng trúc cảm khái nói: “Núi này quả thật là xuống không được, dưới núi nữ tử đều là cọp cái.”