Cả hai người tiến tới hầm để xe ở sau tập đoàn, đây là hầm để xe riêng chỉ để xe của anh.
Vu Phùng Cửu nói cô ta chờ một chút rồi tự đi xuống lái xe lên.
Một lúc sau, anh mới phóng xe ra khỏi hầm xe, nhưng mới chỉ đi xe ra khỏi cổng, anh đã thấy bên cạnh Tống Hoa Mẫn xuất hiện thêm một bóng người khác.
Người con gái đó cả thân thể ướt sũng, nước mắt lăn tràn, còn Tống Hoa Mẫn thì đang vô cùng hốt hoảng, Vu Phùng Cửu còn tưởng với vẻ mặt lạnh lùng ấy thì cô ta sẽ không bao giờ bày ra biểu cảm này.
“Chỉ là một người đàn ông thôi mà? Tại sao cậu cũng muốn cướp đi khỏi tay tôi chứ? Tôi yêu anh ấy thật lòng, cậu có cần phải làm ra cái hành động ấy không?! Đồ tồi!”
Cô ta hét lên rất lớn rồi chạy một mạch đi vào trong cơn mưa. Tống Hoa Mẫn nhìn người bạn thân của mình, cũng vội vã đuổi theo.
“Uyển Viên! Uyển Viên! Cậu nghe tớ giải thích đã! Uyển Viên à!”
Vu Phùng Cửu nhìn bọn họ lần lượt chạy vụt đi, hoàn toàn không hề có ý định sẽ can thiệp vào.
Chuyện của họ, anh không quan tâm.
Nhưng trong điện thoại quản gia có nhắc anh phải đi về nhà cùng với Tống Hoa Mẫn nên cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ mà lái xe theo hướng chạy của bọn họ.
Anh theo sau họ đến một khu đô thị mới đang trong thời gian thi công, những đoạn đường ở đây không có đèn điện, hoàn toàn tối tăm.
Đôi khi sẽ sáng lên lấp loé nhờ những tia chớp đánh ngang qua nền trời.
Vu Phùng Cửu không tiến vào bên trong nữa vì ở cổng khu đô thị đã bị những tấm bạt che chắn “không nhiệm vụ miễn vào”, anh chỉ đành ngồi ở ngoài này chờ đến khi nào cô ta xong thì chở về nhà.
Mưa rơi lộp độp trên tấm kính, cần gạt nước xoèn xoẹt trượt thành hình vòng cung, ngoài trời thì lạnh mà bên trong điều hoà thì ấm, tạo thành những mảng hơi sương đọng lại ở cửa kính xe.
Vu Phùng Cửu buồn chán bóc một viên kẹo để ăn, vị vải, không quá thích lắm, quả nhiên anh vẫn chỉ ăn được vị bạc hà.
Thời gian dần qua đi, Vu Phùng Cửu rất không thích mình phải chờ đợi người khác nên đành phải cất công bước xuống xe rồi vén tấm bạt che, vào trong đi tìm.
Nước mưa rơi trên đầu anh, chảy ướt cả bộ Âu phục đắt tiền.
Vu Phùng Cửu nhìn quanh một lúc, đang tự hỏi phải tìm hai người đó ở đâu, đột ngột, từ một phía gần đó vang lên một tiếng hét thất thanh.
“Hoa Mẫn, tha cho tôi! Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Vu Phùng Cửu lập tức ngoảnh mặt lại, vừa đúng lúc đó, một thứ gì đó rất nặng nề rơi rầm xuống từ trên cao, ở ngay trước mắt anh.
Tống Hoa Mẫn ở trên tầng hai của một toà nhà còn đang xẩy dở, cán ô trên tay tuột rơi xuống bên dưới, cả người kinh hoàng ngã quỵ xuống.
Kiều Uyển Viên nằm sõng soài ở trên đất, từ đầu bắt đầu tràn ra một vũng máu tươi.
Trong cơn hấp hối, miệng của cô ả mấp máy.
“Hoa Mẫn… Cậu thật độc ác…”
“Không! Không phải tôi! Không phải!…”
Tống Hoa Mẫn bật khóc, tay ôm lấy đầu lắc mạnh.
Có người bảo vệ đi quanh đây kiểm tra lần cuối các toà công trình trước khi về, chứng kiến cảnh tượng này, ông ta đã sợ đến tái xanh cả mặt mày.
“Giết người! Có kẻ giết người!!!”
Tống Hoa Mẫn kinh hãi, cả người hoá đá.
Cô ta không hề làm gì cả! Cô ta chỉ đuổi theo Kiều Uyển Viên đến đây, rồi bị cô ả mắng nhiếc những lời thậm tệ.
Rồi sau đó… trước khi cả cô động vào người của cô ả, Kiều Uyển Viên đã nhảy xuống từ tầng hai.
Tống Hoa Mẫn hãi hùng, ý nghĩa đầu tiên của cô ta đó chính là bỏ chạy.
Vu Phùng Cửu cũng đứng ở đó và chứng kiến mọi chuyện, anh nhìn Tống Hoa Mẫn hớt hải rời đi trong cơn sương mù của đêm mưa, lại thẫn thờ nhìn xuống thân thể đẫm máu của Kiều Uyển Viên đang nằm ở trên đất.
Dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, dù nền trời hiện tại đang rất tối, nhưng anh vẫn có thể thấy, cô ả đó đang nhếch mép cười thỏa mãn.
Nếu như không vô tình bắt gặp được nụ cười ấy của cô ta, e rằng anh cũng đã tin rằng cô ta là người bị hại thật.