Hình Sở Nhan dĩ nhiên không vội vạch trần, cô ngồi nhích lên trên, ngả người về trước áp sát vào người Nghiêm Nhất Thành, nhìn anh chằm chằm quan sát.
Vài giây yên lặng trôi qua, Hình Sở Nhan vờ vu vơ nói: “Lần trước hôn trộm má không bị phát hiện, không biết là… nếu lần này hôn môi có sao không nhỉ?”
Vừa nghe xong, cảm xúc trong Nghiêm Nhất Thành lập tức bùng nổ, giữa lúc trái tim náo loạn trong lồng ngực, miệng anh lại nhanh hơn não mà bật ra: “Không sao!”
Đến khi nhận ra bị hớ, Nghiêm Nhất Thành ngượng chín mặt, vội vàng kéo chăn phủ qua đầu, xấu hổ tới mức chỉ muốn nhanh chóng tìm chỗ chui.
Trêu được Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan được phen cười nấc, hóa ra một người con trai bình thường dù có cứng rắn như thế nào, khi yêu vào đều trở nên ngốc nghếch như thế kia.
Hình Sở Nhan nửa ngồi nửa ngã đầu nằm lên ngực của Nghiêm Nhất Thành, thoải mái cười nói: “Tiếc thật nhỉ, cậu không lên tiếng đã có một nụ hôn rồi đúng không?”
Nghiêm Nhất Thành nằm im không động cũng không đáp, Hình Sở Nhan chợt thở dài một hơi, có chút lơ đễnh tiếp lời: “Quả thật đáng tiếc, giá như hiện tại chúng ta ở độ tuổi được pháp luật thừa nhận là người trưởng thành, thì mình có thể cho cậu nhiều hơn cả một nụ hôn.”
Lời nói lần này của Hình Sở Nhan đã có tác động mạnh với Nghiêm Nhất Thành, anh hoảng hốt ngồi bật dậy, khiến đầu cô từ ngực trượt xuống chân anh.
Không rõ Nghiêm Nhất Thành đang nghĩ gì nhưng mặt mũi anh đỏ bừng, biểu cảm cực kỳ bối rối, con người chuyển động liên tục không dám nhìn thẳng vào Hình Sở Nhan quá lâu.
Hình Sở Nhan cười gian, ý tứ mập mờ sâu xa tiếp tục trêu chọc: “Cậu cũng thích mà, phải không? Chuyện đó…”
“Á!!!” Nghiêm Nhất Thành đột nhiên la lên một tiếng, sau đó vội vội vàng vàng đỡ đầu Hình Sở Nhan nằm xuống đệm, xong xuôi anh gấp gáp trèo xuống giường bỏ chạy: “Mình đi rửa mặt, gặp sau!”
Thoáng cái Nghiêm Nhất Thành đã vọt ra khỏi phòng, Hình Sở Nhan thản nhiên dõi mắt nhìn theo đến khi anh đi khuất.
Đợi bóng dáng anh biến mất, cô mới thong thả chống đầu nhướng nửa người dậy, đắc ý tự nói một mình: “Nghĩ gì vậy chứ? Ý mình là muốn gả cho cậu mà? Đồ ngốc!”
Nằm trong phòng Nghiêm Nhất Thành một lát, Hình Sở Nhan xếp chăn rồi xuống nhà chuẩn bị đồ ăn cho anh, sau đó còn phải phụ bà ngoại làm cơm trưa và cơm hộp để anh mang theo đi làm.
Về công việc của Nghiêm Nhất Thành, vì không đi học nên sẽ bắt đầu từ hai giờ chiều kéo dài đến mười giờ đêm, vào ba ngày cuối tuần có khi đến mười hai giờ mới kết thúc. Riêng Hình Sở Nhan chỉ làm năm ngày trong tuần, từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối đã tan ca, thi thoảng mua đồ ăn cho Nghiêm Nhất Thành mới ghé quán, còn không sẽ tự về nhà trước.
Thời điểm chưa có Hình Sở Nhan, bà ngoại là người trông cửa đợi Nghiêm Nhất Thành về, từ khi có cô thì đổi lại cho cô chờ cửa. Lâu dần mọi thứ lặp đi lặp lại như một thói quen, chỉ cần một ngày không làm sẽ thấy thiếu thiếu không yên.
Trước khi đến quán làm việc, Nghiêm Nhất Thành cùng Hình Sở Nhan ra tiệm tạp hóa đầu ngõ mua kem ăn. Dù hay bị cô trêu tới độ ngượng không dám nhìn thẳng, nhưng anh lại không muốn bỏ lỡ khoảng thời gian có thể ở bên cạnh nhau, vì vậy anh buộc phải mạnh dạn gác sự ngại ngùng qua một bên.
Có điều, Nghiêm Nhất Thành có lòng tin rất vững mạnh, đó là chỉ cần bị Hình Sở Nhan trêu thêm vài lần sẽ quen mà không ngại nữa.
Ngay khi Nghiêm Nhất Thành vừa hình thành suy nghĩ kia xong, Hình Sở Nhan bỗng cất tiếng nói với chủ tiệm: “Bà chủ, tổng số kem chồng tương lai con mua hết bao nhiêu vậy ạ?”
Bà chủ đã ngoài năm mươi tuổi, tính tình cởi mở nhiệt tình, nghe Hình Sở Nhan hỏi, bà khoái chí cười khanh khách hùa theo chọc. Mà đối tượng bị trêu là Nghiêm Nhất Thành chỉ biết đứng một bên, che miệng cắn môi nhịn cười.
Giữa bầu không khí đang rôm rả, bỗng nhiên từ phía sau phát lên giọng nói của một người thanh niên cắt ngang: “Bà xã!”