Hà Tịch hiểu ra, liên tục lắc đầu:
– Chuyện này không được.
– Cậu giúp tôi lần này đi. Chỉ cần để cô ấy ngồi học cùng tôi buổi hôm nay là ngày mai sẽ tự cuốn gói lên máy bay về nhà. Tôi sắp bị làm phiền đến điên rồi!
Cô ngẫm nghĩ rất lâu. Đối với Dương Minh, cô không đành lòng từ chối. Nhưng nếu làm vậy thì thật có lỗi với bản thân, không may để thầy chủ nhiệm phát hiện, người gánh tội chính là cô. Có điều hôm nay là tiết thầy giáo mới, có thể sẽ không phát hiện ra ai lạ ai quen. Dương Minh trước nay chưa từng nhờ cậy cô, vậy lần này cô sẽ giúp cậu một chút. Cô nhìn về phía Trịnh Nhã Nhã, thì ra là cô gái cô đã gặp ở siêu thị lần trước, thảo nào lại thấy quen mắt. Trình Nhã Nhã đi đến bên cạnh cậu, ánh mắt nhìn cô không mang chút thiện cảm nào.
– Xin chào, tôi là Trịnh Nhã Nhã.
Cũng bằng tuổi với bọn họ, nhưng hành động này hoàn toàn là của một kẻ thiếu suy nghĩ. Cái tính cách bướng bỉnh có lẽ là được chiều hư mà thành. Cô không có thiện cảm với những người ngang ngược, đòi hòi vô lý như thế này. Hà Tịch cũng lịch sự chào lại một tiếng rồi quay sang nói với Dương Minh:
– Chỉ đúng một lần này thôi.
Tiểu Ni bày ra vẻ mặt khó chịu ôm sách vở lên bàn đầu ngồi với Hà Tịch. Miệng không ngừng phàn nàn:
– Lớp trưởng, sao cậu lại để cho người lạ vào ngồi trong lớp học vậy?
Bị phát hiện thì phải làm sao đây? Cô cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu không phải vì Dương Minh, sao cô lại làm ra loại chuyện lừa thầy dối bạn như thế chứ?
– Đã làm phiền đến cậu rồi.
Bên này, Trình Nhã Nhã vui như được mùa, từ lúc ngồi xuống không ngừng lải nhải. Dương Minh gật gù cho có lệ, chăm chú đọc sách.
Hà Tịch nhìn ra ngoài cửa, thấy người bước vào là cô Trần thì trong lòng hoảng hốt. Cô Trần vừa vào đến liền thông báo:
– Hôm nay thầy giáo mới tới là thầy Ngô có việc bận, cô sẽ dạy thay thầy ấy một buổi. Tất cả mang sách vở ra đi. Tập trung lên bảng.
Khắp người Hà Tịch nóng như bị lửa đốt. Giờ phút này chỉ có thể cầu nguyện cô Trần không phát hiện ra thành viên lạ mặt kia. Tiếng đồng hồ chạy tích tắc, tay cô đổ mồ hôi đến nỗi trơn cả bút. Hết phân nửa thời gian, mọi chuyện vẫn khá ổn. Cô Trần ngồi xuống bàn, chiếu bài tập cho bọn họ làm, khi thoảng có giải thích vài câu rồi lại thôi. Tưởng chừng mọi chuyện sẽ êm đẹp đến khi tiết học kết thúc, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Cả lớp hướng mắt về phía Trình Nhã Nhã, nơi phát ra âm thanh.
– Điện thoại của ai kêu vậy?
Cô Trần nhíu mày trông xuống.
– Em học sinh này hình như cô chưa từng thấy bao giờ. Lớp ta có học sinh mới chuyển đến nữa à?
Trình Nhã Nhã lo lắng nhìn Dương Minh. Cả lớp chìm trong im lặng, chỉ có giọng nói của Tào Thanh vang lên:
– Không có đâu cô ạ! Bạn ấy tự tiện vào lớp chúng ta ngồi học. Là Hà Tịch và Dương Minh đưa bạn ấy vào! Lại còn nói rất nhiều, ảnh hưởng đến bọn em, em không cách nào tập trung học được ạ!
Cô Trần đi xuống, đến trước bàn của Dương Minh.
– Em là học sinh lớp nào? Sao lại tự tiện vào đây?
Trình Nhã Nhã cúi đầu, ấp úng nói:
– Em không phải… học sinh ở đây.
Chuyện gì đến rồi cũng đến. Hà Tịch đứng ở ngoài hành lang, không dám ngẩng đầu lên nhìn thầy chủ nhiệm. Thầy tức giận nói rất nhiều, cô không hé nửa lời, chỉ biết đứng im nghe thầy trách mắng. Dương Minh nhịn không được nữa, đứng dậy đi ra đứng cạnh cô.
– Thầy có trách thì hãy trách em, người là em dẫn tới. Hà Tịch không làm gì sai!
– Cậu thì hay rồi. Còn dám ra đây? Tôi đang nói chuyện với Hà Tịch, lát nữa sẽ đến lượt cậu!
– Thầy đang nói chuyện sao? Rõ là thầy đang mắng cậu ấy.
Thầy chủ nhiệm tức tối:
– Vậy tôi mắng oan lắm sao? Hà Tịch, em cảm thấy bản thân bị oan không?
Hà Tịch cam chịu:
– Là lỗi của em.
Đúng là cô sai. Để người khác vào trong lớp học, làm ảnh hưởng đến mọi người. Thầy chủ nhiệm lúc này mới hạ giọng:
– Phạt em chạy mười vòng sân.
Dương Minh nhanh miệng nói:
– Vậy thầy phạt luôn cả em đi.
– Em nghĩ mình thoát được sao? Đã vậy thì tôi cho em toại nguyện!
Suốt đoạn đường đi xuống sân, Hà Tịch chỉ im lặng. Trong lòng cô hiện tại đang vừa hối hận vừa tủi thân. Bao năm đi học, đây là lần đầu tiên cô bị trách phạt. Nếu đổi lại là trước kia, ai có nhờ vả những chuyện không hay thế này, cô nhất định không do dự mà từ chối.
Trình Nhã Nhã đứng đợi ở ngoài cổng trường, thấy Dương Minh thì kích động chạy tới. Cậu vỗ trán:
– Đừng gây chuyện nữa, về đi.
Nói xong liền quay người rời đi, không thèm nhìn người ta lấy một cái. Trình Nhã Nhã đứng ở phía sau gọi rất to, nhưng bị cậu bỏ ngoài tai. Cô hận hực quay người bỏ đi.
Hà Tịch không để ý đến họ, cô liều mạng chạy. Không chỉ thầy chủ nhiệm mà chính cô cũng đang tự phạt bản thân mình. Dưới khung trời đầy sao, bóng dáng một nam một nữ không ngừng, một vòng rồi lại một vòng… Đến khi chân đã mềm nhũn, Hà Tịch gượng không nổi nữa đành ngồi sụp xuống nền sân. Mồ hôi hoà với nước mắt, cô không hiểu bản thân mình tại sao lại khóc. Dương Minh ngồi xuống trước mặt cô. Bộ dạng này của cô khiến cậu tự trách. Cậu đưa tay lau nước mắt trên má của cô.
– Xin lỗi! Khiến cậu thành ra thế này…
Giọng nói quá đỗi nhẹ nhàng, Hà Tịch lắc đầu, sau đó để mặc cậu chạm lên mặt. Cô không biết vì sao lại khóc, nhưng nước mắt cứ thế tuôn ra.
Tan học, mọi người đều về hết, chỉ còn lại hai người họ vẫn miệt mài chạy. Tử Lý lo lắng đứng bên cạnh, không ngừng gọi:
– Thầy chủ nhiệm đã về rồi. Đừng chạy nữa!
Hà Tịch vờ như không nghe thấy. Cô sẽ chạy đủ mười vòng mới thôi, là cô làm sai, cô không cho phép bản thân trốn tránh, phải chịu trách nhiệm đến cùng. Dương Minh cũng không có ý định dừng lại, im lặng chạy phía sau cô.