“Tiểu Kỳ, rốt cuộc con cũng về, mẹ vừa làm chocolate cho con đấy.” Trần Mai vẫn dịu dàng như thế, bà đưa đĩa chocolate vừa làm cho cô ăn.
Vân Yến không phụ lòng bà, ăn thử một viên.
“Thế nào? Có ngon không?” Trần Mai háo hức hỏi.
“Rất ngon.” Và cay, bà ấy cho ớt vào sao? Cô cười cười.
Trần Mai hạnh phúc cười toe toét, mời Quý Lãng và Lục Tuân cùng ăn.
Hai người sau khi ăn xong: “…” Thật sự là chocolate sao?
“Thế nào? Có ngon không?” Bà thấy biểu hiện của hai người hơi lạ liền hỏi.
“Ngon..ngon lắm.” Lục Tuân miễn cưỡng trả lời.
“Ngon quá đến bất ngờ đó dì!” Diễn xuất của Quý Lãng rất tốt kèm thêm nụ cười tỏa nắng càng làm cho Trần Mai càng thêm vui vẻ.
Thế là cuộc trò chuyện của Trần Mai và Quý Lãng bắt đầu kéo dài từ sáng sớm đến chiều tối, Vân Yến và Lục Tuân bị bơ hoàn toàn.
Còn một tháng nữa, kì nghỉ hè mới kết thúc. Vân Yến không làm gì ngoài ăn và ngủ, cô thanh thản đến kì lạ.
Khi hệ thống hỏi cô, cô cũng chỉ trả lời là muốn có thời gian bù đắp cho chocolate vì trong khoảng thời gian cô đi ‘du lịch’ thì cô không hề ăn một viên chocolate nào.
Sức chịu đựng của cô đối với việc không có chocolate là có hạn.
Trong một căn phòng tối tăm.
“Tịnh Kỳ về rồi sao?” Giai Lệ tay chống cằm đưa mắt nhìn người đang quỳ trước mặt mình.
“Vâng, thưa tiểu thư.” Đại Yên nghiêm túc trả lời.
“Ông nội bảo chú nghe lời tôi đúng không, Đại Yên?” Cô ta nhếch môi, đôi mắt toàn ý hận thù.
“Vâng.”
Cô ta cười khẩy:”Vậy thì ông cho người cưỡng hiếp Tịnh Kỳ đi.”
Tịnh Kỳ a…Tịnh Kỳ, tôi sẽ cho cô biết thế nào là nhục nhã và đau khổ.
Trong lòng bất mãn đối với vị tiểu thư này càng lớn, Đại Yên nhíu mày. Nhưng nghĩ đến Lam Sơn là ân nhân cứu mạng của mình, lại là ông nội của vị này thì ông bình tĩnh trở lại.
“Tiểu thư, Lam đại nhân bảo tôi phải bảo vệ cô và làm việc vặt chứ không hề nói tôi phải làm những việc trái pháp luật như thế này.”
Giai Lệ nghe hết câu thì ‘ồ’ một cái.
“Chỉ cần không cho người khác biết là được mà, thế là không ai trái pháp luật rồi. Vậy đi, tôi hi vọng ông sẽ làm xong sớm.”
Nói xong thì cô ta bỏ đi ra khỏi phòng, bỏ lại Đại Yên đang trầm mặc.
Tại thư phòng.
“Ông nội, Đại Yên không nghe lời con.” Giai Lệ mếu máo lắc lắc tay Lam Sơn.
“Ngoan nào, Tiểu Lệ kể cho ta nghe sự việc.”
” Con muốn Đại Yên xử lí một người, người đó lúc trước đã hại con rất nhiều nhưng ông ta không chịu. “
” Ngoan, ta sẽ sai người khác làm, Đại Yên vốn rất lương thiện, không thích hợp làm những việc này. “
” Ông nội là nhất. ” Cô ta vui vẻ ôm Lam Sơn, trong lòng háo hức chờ đợi hình ảnh thảm hại của Tịnh Kỳ.
Trong lòng Lam Sơn cũng đã có tính toán, người đã làm hại tiểu công chúa nhà họ Lam thì phải làm cho họ đau đớn gấp ngàn lần. Ai bảo cả gia tộc chỉ có một mình Giai Lệ là nữ chứ, không cưng chiều cô ta thì cưng chiều ai.
Sau khi làm nũng với ông nội thì cô ta về phòng mình, cẩn thận sờ vào chiếc gối ấm áp và mềm mại này, không phải là mơ, ông trời thật sự thương cô ta rồi.
Cô ta nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, lúc vừa xuống máy bay thì cô ta đã đâm trúng một người, người đó liên tục xin lỗi, Giai Lệ đứng lên nhìn kĩ mặt người đó. Anh ta rất giống mình.
Nhìn nhau một lúc thì hai người xấu hổ xin lỗi, Lam Khánh kể rằng mình đến đây để du lịch, cô ta thì nói mình bị ‘ người xấu ‘ bắt đến đây.
Và hai người bắt đầu làm bạn với nhau từ đó cho đến khi Lam Khánh đưa cô ta đến Lam gia chơi, vô tình gặp gỡ ba mẹ của Lam Khánh, vì thấy cô ta giống đứa con gái thất lạc của bọn họ nên họ bắt đầu có thiện cảm với cô ta.
Nhờ hào quang của nữ chính tác động, bọn họ phát hiện Giai Lệ thật sự là con gái mình. Sau đó Lam gia và Trịnh gia thông báo với giới thượng lưu rằng tiểu thư thất lạc của bọn họ đã trở về. Ba mẹ nuôi của cô ta được hai gia tộc cho tiền ra nước ngoài ở. Thân phận của Giai Lệ cũng được nâng cao.
” Trạch Từ…em sẽ về với anh. ” Giai Lệ lẩm bẩm rồi thiếp đi, mơ một giấc mộng thật đẹp.
