Lạc Xuất Vân không nói gì, cong lưng ôm lấy đầu gối, hai chân run lên mất kiểm soát.
Nhan Nhan cũng không cần biết anh có nghe hay không, nói tiếp: “Là tai nạn xe cộ, trưa nay đột nhiên thằng nhóc nói muốn đến gặp cậu…. Xe rơi từ trên đường quốc lộ xuống, may là ở dưới có cây cối đỡ cho ít nhiều. Bọn tôi cũng không biết cậu ta làm cách nào mà tự mình bò lên được để gọi xe…. Đi nửa đường thì cậu ta gọi cho Tần Sâm Mộc, nghe ra vẫn thấy tỉnh táo, cứ tưởng là không nghiêm trọng lắm. Ai dè vừa tới lối vào bệnh viện thì lăn ra hôn mê sâu.”
Nhan Nhan dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Trước khi vào phòng phẫu thuật còn tỉnh được vài giây, nói muốn đi đón cậu.”
Lúc đến được bệnh viện ở thành phố A, Tần Sâm Mộc đã đứng đó hút thuốc nhiều đến mức tàn thuốc rơi đầy sàn ngoài phòng phẫu thuật, có một y tá đứng đó tức mà không dám nói bởi cái khí chất đại ca xã hội đen của gã.
Nhan Nhan đi đến gần gã, cướp lấy điếu thuốc đang hút dở, bóp nát trong lòng bàn tay.
Tần Sâm Mộc sửng sốt một chút, đột nhiên nhảy dựng lên: “Đệt, em không biết nóng là gì à?!” Nói xong liền vội vàng cầm tay Nhan Nhan tay đi rửa nước lạnh.
Lạc Xuất Vân sắc mặt tái nhợt tiến vài bước về phía trước, gần như đứng không vững mà lảo đảo suýt ngã.
Thôi Tử Tử vội vàng đỡ lấy anh, sợ tới mức âm thanh nghẹn ngào: “Anh à……”
Lạc Xuất Vân túm lấy tóc mình để trấn tĩnh lại, anh dựa vào tường xua tay, nhìn chằm chằm vào cửa phòng mổ, ba chữ Đang cấp cứu đỏ chót.
Chừng nửa tiếng sau, một bác sĩ đẩy cửa phòng mổ nôn nóng đi ra: “Không đủ túi máu, có người thân ở đây không?”
Lạc Xuất Vân vội vàng xông lên phía trước: “Tôi là anh trai.” Dừng một chút, nói thêm: “Ruột.”
Bác sĩ nhìn anh rồi gật đầu: “Đi theo tôi.”
Nhanh chóng thay quần áo và xông hơi khử trùng, Lạc Xuất Vân nằm trên bàn mổ cạnh hắn, ở giữa có màn ngăn cách nên anh không biết tình hình của Lạc Vu Sơn hiện tại ra sao.
Ống truyền máu mỏng manh kết nối giữa hai người, Lạc Xuất Vân cúi xuống nhìn máu mình đang từ từ chảy sang bên kia.
Ngay giờ khắc này đây, Lạc Xuất Vân nhận thức rõ hơn cả một điều rằng, anh và Lạc Vu Sơn có chung một dòng máu, mãi mãi không thể chối bỏ.
Khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng thật đáng mừng.
Bàn về chuyện
Cha mạ ơi, cái chương này làm tôi đau tim quá, làm ơn đừng xảy ra truyện gì nha, đừng có nói là SE nha, kiện tác giả luôn đóoooo
Mà tưởng giữa người thân với nhau đâu truyền máu được đâu ta.-.