Mạnh Hàn kỳ quái hỏi.
– Thưa đại nhân, cưa là cái gì?
Carl và Casper nghe thấy lãnh chúa đại nhân nói vậy, cảm giác hoàn toàn không hiểu.
Mạnh Hàn vỗ một cái vào trán của mình. Xem ra, chỉ là suy nghĩ của riêngmình. Hắn hoàn toàn không ngờ được, thế giới này lại không có cưa. Xemra, là ông trời, không, là thần vĩ đại khiến mình trở thành đại sư LỗBan, vị khách mời cho một thế giới này.
Hành động của Mạnh Hànkhiến hai người thợ mộc vốn không mấy quen với tính cách của Mạnh Hàn đã sợ đến mức run lẩy bẩy. Họ tưởng rằng bản thân mình đã làm gì sai khiến lãnh chúa đại nhân tức giận. Bọn họ không khỏi ngã quỵ ở trên mặt đất.
Nghe thấy động tĩnh của hai người, Mạnh Hàn vừa mở mắt ra nhìn, liền giậtmình kinh hãi. Hắn vội vàng gọi hai người đứng lên. Trong lòng Mạnh Hànhung hăng tự trách. Bây giờ mình là lãnh chúa đại nhân. Mỗi lời nói hành động của mình đều sẽ khiến những người dân lương thiện chất phác nàyhiểu lầm. Xem ra, sau này mình phải chú ý tới vấn đề này một chút.
– Cái cưa là một loại công cục lúc sử dụng để đốn củi sẽ dễ dàng hơn so với dùng rìu một chút.
Vẻ mặt Mạnh Hàn ôn hoà giải thích cho Carl và Casper, tránh cho bọn họ hiểu lầm.
– Dễ sử dụng hơn so với lưỡi búa sao?
Hai người thợ mộc vừa nghe xong, con mắt liền sáng lên. Đại nhân đã từnglàm một thứ kỳ quái. Lần này lẽ nào lại là vật gì tốt?
– Grace, nơi này có thợ rèn hay không?
Mạnh Hàn trực tiếp hỏi quản gia Grace trông coi mọi chuyện trong trấn. Grace chịu trách nhiệm quản lý sự vụ bên trong lãnh địa, cho nên Mạnh Hàn mới gọi nàng.
– Có, đại nhân. Hai huynh đệ Edward và Edwin là thợ rèn tốt nhất.
Grace đáp ứng một tiếng, sau đó nhanh chóng sai Diana đi gọi người. Trong khi đó bản thân nàng không dám rời khỏi, sợ lãnh chúa đại nhân lại có phânphó gì mới.
Hai người lùn râu ria rập rạm nhanh chóng xuất hiệnở trước mặt Mạnh Hàn. Cả hai rất cung kính hành lễ trước lãnh chúa đạinhân. Mạnh Hàn cho bọn họ ăn uống, lại xây nhà cho mọi người. Mỗi ngườinhìn thấy Mạnh Hàn đều sẽ cung kính hành lễ.
– Edward, Edwin!
Mạnh Hàn kêu tên của bọn họ, điều này giúp cho đối phương xuất hiện thiệncảm, sẽ không cảm thấy quá ngăn cách giữa người bên trên và người bêndưới. Đây là kiến thức mà Mạnh Hàn quan sát được qua mối quan hệ đối xửtinh tế của mấy người quản lý nhân sự trong lúc hắn tìm việc.
– Ta muốn các ngươi mau chóng chế tạo ra một vài thứ. Các ngươi xem thử có thể làm ra được hay không?
Mạnh Hàn trực tiếp nói ra yêu cầu của mình. Hắn cũng không muốn phạm phảisai lầm như vừa rồi, khiến hai huynh đệ người lùn cũng hiểu lầm giốngnhư huynh đệ thợ mộc kia.
Rất nhanh, Mạnh Hàn đã vẽ ra hình dángcủa cái cưa ngay trên mặt đất, sau đó tỉ mỉ giải thích. Hắn không phảithợ mộc chuyên nghiệp, cũng không biết răng của của những cái cưa này có góc độ thế nào. Hắn chỉ nhớ kỹ góc độ hai bên của răng cưa không giốngnhau.
Sau khi nói những điều này cho huynh đệ Edward Edwin biết, Mạnh Hàn liền hỏi hai người lùn trẻ tuổi:
– Có thể làm ra thứ này hay không?
– Rất đơn giản, đại nhân!
Edward là ca ca vỗ ngực ầm ầm nói:
– Cái này không cần công nghệ gì đặc biệt. Với tài nghệ của người lùnchúng ta, tuyệt đối có thể nhanh chóng làm ra dược. Đại nhân cứ yên tâmđi!
Sau khi tiễn huynh đệ người lùn rời đi, ánh mắt Mạnh Hàn lại để ý tới trên người của hai huynh đệ Carl Casper.
Bắt đầu từ chế tạo quyển sách mặt phẳng chiếu, ngoại trừ phải xử lý da thú ra, còn phải có ống cuộn của quyển sách. Cái này cần đến thợ mộc. Hơnnữa, với ánh mắt của thế kỷ hai mươi mốt của Mạnh Hàn, đương nhiên biếttính quan trọng của đóng gói thương phẩm. Cho nên, những thứ này nhấtđịnh phải đủ hoa lệ. Tuy rằng không thể tính là sa hoa, nhưng ít ra phải có mỹ quan.