Thư Nhị nhu thuận cười nói:
– Tên tặc tử Sở Vân kia, nhìn thì thông minh, nhưng cự kỳ ngu ngốc. Mẫu thân, có ta ở đây, hài nhi cần gì phải lo lắng?
– Tốt lắm, hai người các con đều là nhi tử tốt của ta.
Trong lòng Thu phu nhân khuây khoả, cảm thấy nhân sinh lúc này rất hạnh phúc, có thể nói là khổ tẫn cam lai.
Ngày đầu tiên, nhận trứng yêu thú. Ngày hôm sau, các thiếu niên phải ấp trứng. Sáng sớm ngày thứ ba, chính là khảo hạch lễ trưởng thành.
Thư Đại, Thư Nhị dẫn theo yêu thú của mình, đi tới địa đàn, Sở Vân đã đợi ở đó rồi.
Thư Đại nhìn thấy Sở Vân, lập tức trừng mắt, dùng thần sắc trào phúng, nói:
– Tiểu tử, tới sớm vậy, nhưng thứ tự thì không như vậy. Muốn đoạt đệ nhất, phải dựa vào thực lực mới được.
Nói xong, vỗ vỗ đầu Hải Bạo Ngạc bên cạnh.
Hình thể Hải Bạo Ngạc to lớn, cả người nó bước đi, có thể ngang vai với Thư Đại. Bị chủ nhân của mình vỗ, lập tức mở miệng rộng ra, lộ ra hàm răng sắc bén, gào thét một tiếng.
– Ha ha ha…
Thư Đại hung hăng càn quấy, ngửa mặt lên trời cười to.
Sở Vân cũng cười, nhưng rất bình tĩnh thong dong. Thiên Hồ ngồi xổm bên chân hắn, hai mắt nhắm lại, da lông giống như tuyết, giống như ngủ mà không phải ngủ. Một người một hồ, căn bản không để Hải Bạo Ngạc vào mắt.
– Ngươi!
Thư Đại không cười nữa, trong lòng giận dữ. Sở Vân cười, làm cho hắn chán ghét, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt Thư Nhị âm lãnh nhìn qua, nhưng lại chuyển hướng nhìn Thiên Hồ dưới chân của Sở Vân, ánh mắt co rụt lại:
– Ồ? Sao Hỏa Hồ của ngươi có chút cổ quái, tại sao toàn thân nó lại trắng như thế?
Hỏa Hồ, đương nhiên là toàn thân phải màu đỏ. Nhưng yêu thú dưới chân Sở Vân, lại trắng như tuyết, xinh đẹp dị thường. Làm cho người ta kinh ngạc.
Sở Vân không ngu xuẩn đến mức nói ra phẩm cấp của Thiên Hồ, nhướng mày nói, bộ dáng rất khinh bỉ:
– Ngươi chưa từng nghe nói qua yêu thú biến dị sao?
Yêu thú biến dị?
Thư Đại cũng chú ý tới “Hỏa Hồ”. Nghe thế, thần sắc sững sờ, đúng là hắn chưa từng nghe qua.
Biến dị, nói một cách bình thường. Trong nhân loại, cũng có người sinh ra bàn tay có sáu ngón, hoặc trời sinh nhìn xa, khứu giác, thính giác các loại đều phát triển hơn bình thường, thậm chí da lông toàn thân… Đều có thể xuất hiện hiện tượng biến dị.
Trong yêu thú, tự nhiên cũng có. Nói bình thường, yêu thú biến dị so với yêu thú bình thường, sẽ có năng khiếu ở một phương diện nào đó, nhưng không sống được lâu. Tu vi cũng khó tăng lên, trời sinh đã có chỗ thiếu hụt.
– Thì ra là thế, khó trách kiêu ngạo như vậy! Yêu thú biến dị, dám so với Lục Nha Xà có tu vi 8 năm của ta sao? Muốn chết! Hừ hừ…
Thư Nhị cười lạnh, minh bạch chỗ dựa của Sở Vân, hàn quang âm lãnh trong mắt lóe ra. Hắn không nói gì thêm, muốn sau khảo hạch, nhìn thấy biểu lộ cực kỳ thất vọng của Sở Vân, lúc đó mới sảng khoái.
– Được rồi, khảo hạch bắt đầu. Tất cả đi theo ta.
Địa đàn ngự yêu sư dẫn đầu.
Càng đi sâu vào trong địa đàn, hào khí và áp lực tăng lên. Cho dù chung quanh đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại làm cho người ta cảm giác không thoải mái.
Một lát sau, địa đàn ngự yêu sư dừng bước lại. Mặt mũi hắn tràn đầy nghiêm túc và trang trọng, thiết diện vô tư nói:
– Đến rồi, đây chính là hành lang linh áp. Các ngươi lệnh cho yêu thú của mình, đi đến cuối hành lang ngậm ngọc giãn trong mồm về đây. Dựa vào đồng hồ cát mà tính thời gian, thời gian hoàn thành càng ít, thành tích càng cao. Bắt đầu đi.
– Chuyện này chẳng là gì? Hải Bạo Ngạc, lên cho ta!
Ngự yêu sư vừa dứt lời, Thư Đại đã duỗi ngón tay lớn ra, lớn tiếng ra mệnh lệnh.
Hải Bạo Ngạc gào rú một tiếng, hai chân di chuyển, đi nhanh về phía trước. Cái đuôi giống như cá sấu của nó đung đưa, giương nanh múa vuốt đi vào hành lang linh áp.