– Sao người lại kết thù với bọn họ vậy.
Lão Lưu hỏi ngược lại nàng.
– Hỏi nhiều vậy làm gì? Lại đây bổn cung có việc cho ngươi làm.
Hàn Vân Tuyết nói rồi thì thầm vào tai hai người họ thảo luận cái gì đó.
– Lão Đại yên tâm! Bọn ta làm việc nhanh gọn kín kẽ đảm bảo không có động tĩnh gì.
A Hải tự tin vỗ ngực mà bảo đảm.
– Cứ giao cho các huynh đệ chúng tôi làm! Vân Lão Đại ngồi nghỉ ngơi đi.
Lão Lưu nói rồi đứng dậy với A Hải đi ra ngoài còn nàng thì đi tìm Khiết Nhi. Cô ấy là muội muội của Lão Lưu năm nay 17t kém nàng 1t mà thôi.
– Khiết Nhi! Ta là Dung Ly.
Nàng đã lâu chưa trở về trại không biết Lưu Khiết có ở phòng không. Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng mở.
– Lão đại! Tỷ về rồi sao?
Lưu Khiết nói rồi liền lao vào ôm nàng.
– Ừm! Về về tới ta liền tới thăm muội.
– Tỷ mau vào phòng đi.
Hai người cùng trò chuyện một lúc thì một nô tỳ đi vào.
– Trại chủ! Nước tắm đã chuẩn bị xong! Mời người qua đó.
Người hầu kia nói xong nàng ra hiệu cho cô ấy ra ngoài.
– Khiết Nhi! Em giúp ta một việc nhé.
Nàng nhìn Lưu Khiết có vẻ khá thần bí.
– Tỷ nói đi.
Khiết Nhi cũng vui vẻ đáp lại sau đó nàng nói thì thầm gì đó vào tai cô ấy…Khiết Nhi cười rồi gật đầu. Nàng lúc này mới yên tâm đi đến phòng tắm.
…—————-…
…2 canh giờ sau….
Từ phòng tắm nàng bước ra! Hôm nay nàng mặc một bộ xiêm y màu trắng thuần khiết hoa văn màu trắng được thêu tinh xảo. Phần áo được thiết kế như một chiếc yếm ôm gọn phần cổ và eo còn có một lớp áo bên ngoài khoác qua tôn lên sức quyến rũ của một trại chủ như nàng. Mái tóc được tết gọn gàng phía sau rồi cố định bằng một dải ruy băng cùng màu.
…………………..
…Sảnh chính của Sơn Linh Trại….
Trên nền đất là Hiền Phi cùng Thục Phi đang sợ hãi quỳ ở dưới đất.
– Người Sơn Linh Trại các ngươi chán sống rồi à! Biết ta là ai không?
Hiền Phi cao ngạo hét lên để dọa người.
– Ta là Thục Phi của vương thượng còn cô ấy là Hiền Phi! Ta nói các ngươi biết. Nếu các người dám động tới ta thì vương thượng sẽ san bằng cái Sơn Linh Trại này.
Thục Phi cũng tự tin không kém.
– Haha! Nếu hai vị nương nương đây được sủng ái như vậy thì đến bây giờ sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Hình như Bắc Minh Đế quên hai người rồi.
Đứng trước câu đe doạ đó Lão Lưu không những không sợ mà còn cười lớn.
– Trời ơi! Ta sợ quá! Hiền Phi Nương nương! Thục Phi nương nương xin tha tội.
A Hải đứng bên cạnh giả vờ sợ hãi.
– Ngươi… các ngươi….
Trương Nhược Băng tức không nói nên lời.
– Ta phi! Hiền Phi thì sao mà Thục Phi thì như nào. Bước vào Sơn Linh Trại này là địa bàn của bọn ta không muốn chết thì câm miệng lại.
Lão Lưu nghiêm giọng lên doạ nạt hai người kia làm họ câm nín luôn.
– Giữ lại chút sức đi trại chủ chúng ta muốn gặp hai người đấy.
A Hải vỗ vỗ vào vai Hiền Phi nhìn chằm chằm.
– Trại chủ đến.
Bên ngoài có người thông báo. Giây tiếp theo một thiếu nữ mặc xiêm y màu trắng bước vào sảnh. Nàng đeo khăn che mặt không rõ dung mạo nhẹ nhàng thanh thoát bước đi.
– Bái kiến Lão Đại.
Mọi người ở hai bên đều hành lễ với nàng. Nàng một mình ngồi trên chiếc ghế cao trên nhìn xuống hai người kia bọn họ dường như đã nhận ra điều gì đó.
…- Hết chương 25-…