Lồng ngực cồn cào khó chịu. Cố lắm mới về được đến phòng 419.
Bóng tối bao trùm, Mã Thiệu Huy không nhìn thấy đường đi, anh vấp chân ngã bịch xuống, âm thanh rõ to vang vọng trong phòng.
Tiết Nhiên Ly dù đã ngủ say nhưng vẫn bị tiếng động làm tỉnh giấc. Lại nhớ đây chẳng phải nhà mình, Mã Thiệu Huy cũng chưa có về, cô cảnh giác đứng dậy, kế bên ghế sô pha có cái gạt tàn thuốc, cô cầm chặt trên tay.
Bước chân chậm chạp mò đến vách tường để tìm đèn ngủ.
Tiếng rên dưới đất phát ra. Tiết Nhiên Ly sợ hãi hét lên:
– Ai đó! Tôi đã báo công an rồi đấy!.
– Nhiên Ly…..
Giọng nói quen thuộc mà cô đã khắc sâu trong trí nhớ. Cô chạy đến chỗ công tắc đèn. Ánh sáng giây lát chiếu rọi căn phòng sang trọng.
Mã Thiệu Huy nóng nực, cơ thể lăn lộn dưới đất khó chịu. Tiết Nhiên Ly lần đầu gặp tình trạng khác thường, cô chạy tới đỡ anh đứng lên.
Anh bảo nóng, cô liền vội cởi áo anh ra. Cởi lột đến mức cả người chỉ còn khoác lớp da thịt màu đồng.
Cơ thể săn chắc, bụng rõ 6 múi, đường mỹ nhân ngư hai bên ẩn hiện quyến rũ, nó dần khuất đi dưới lưng quần của anh.
Tiết Nhiên Ly nào dám nhìn lâu, tay đụng vào làn da màu đồng, hơi nóng kỳ lạ tiếp xúc bàn tay. Nghĩ rằng anh bị sốt, cô lật đật chạy vào nhà vệ sinh thấm ướt cái khăn lạnh lau người giúp anh.
Trở ra bên ngoài, Tiết Nhiên Ly ân cần chăm sóc anh, nhưng cả người run rẩy vì sợ anh sẽ gặp chuyện không may.
Trong đầu hàng vạn suy nghĩ tiêu cực. Lỡ như đứa bé còn chưa sinh ra, mà anh đã gặp nạn sớm hơn thì sao?
Cả người sợ hãi run lên, cô cắn răng chịu đựng không được khóc lóc.
Mã Thiệu Huy nâng mí mắt nặng nề, anh nhìn bóng dáng của cô gái nhỏ đang cực lực làm mát cơ thể anh.
Nhưng nó không đủ….
Nhìn thấy Tiết Nhiên Ly chuẩn bị gọi điện thoại, Mã Thiệu Huy chộp lấy tay cô, anh nâng người ngồi dậy, đôi mắt vô tình rơi trúng vào vùng cổ trắng nõn của cô gái.
Cổ họng khô khan, anh vùi đầu vào mút nó, tựa như xem đây là miếng kem mát lạnh dùng để giải nhiệt.
Tiết Nhiên Ly kinh sợ, cô đẩy anh ra và lớn tiếng:
– Mã Thiệu Huy, anh đang làm trò gì vậy! Nhìn cho rõ đi, em là Tiết Nhiên Ly, không phải Bình Nhu!
Mã Thiệu Huy vẫn nhận ra chứ, nhưng cả người khô nóng, cơ thể hừng hực muốn giải nhiệt lập tức. Lời nói không thể thốt ra ngay lúc này. Anh thô bạo kéo Tiết Nhiên Ly lên giường.
Anh xoay người đè cô, hai bên hông bị đùi của anh kẹp chặt không thoát ra được.
Tiết Nhiên Ly giãy người, nước mắt chảy ra nói:
– Anh bình tĩnh lại đi, em là Nhiên Ly. Xin anh đừng dại dột…!
– Tôi… Biết!
Mã Thiệu Huy gắng sức trả lời, âm giọng khàn đặc khó nghe rõ. Nhưng Tiết Nhiên Ly thì khác, vẻ mặt cô ngốc nghếch nhìn người đàn ông mình từng khao khát.
Anh nhìn xuống đôi môi đỏ mộng khép hờ trước mắt, cúi đầu muốn hôn lên nó, nhưng Tiết Nhiên Ly xoay đầu sang một bên, nụ hôn đặt lên bên má.
– Rốt cuộc anh bị gì vậy?
– Bình….
Anh không nói rõ lời, cô chỉ có thể nghe được chữ “Bình” trong tên Bình Nhu.
Mã Thiệu Huy dùng tay ép giữ mặt Tiết Nhiên Ly, anh nhanh chóng tiến tới hôn sâu môi cô.
Chiếc lưỡi dày ướt len lỏi vào khoang miệng nhỏ bé, nơi này anh biết, nó chưa từng được ai hôn đến.
Bởi vì anh là người mà cô yêu duy nhất!
Tiết Nhiên Ly bị hôn đến mức mê muội không thể phản kháng. Cô khờ dại đắm chìm say mê hành động anh đang làm với cô.
Khi bên tai nghe anh nói ra tên Bình Nhu, trái tim dằn xé muốn tách ra nhanh chóng. Nhưng Mã Thiệu Huy giữ chặt lấy cô, anh hấp tấp đè ngấu nghiến trên môi mềm.
Anh không say, nhưng cớ gì lại nhầm cô với chị Bình Nhu?
Cô đau, đau trên môi, đau cả nhân tâm….
Lòng tự khẳng định, cô chính là kẻ thứ ba đã xen vào cuộc sống của đôi uyên ương. Cô không có lòng tin mình sẽ chiếm được trái tim anh. Vì cô nghèo hèn, cha cô chỉ là kẻ làm công nhà anh…
Cánh tay gầy bé cố sức đập vào vai Mã Thiệu Huy, anh chẳng hề thấy đau, chỉ cảm thấy hôn thôi không đủ.
Làn da Tiết Nhiên Ly sờ vào mát lạnh, anh yêu thích vuốt ve khắp người cô. Bàn tay to lớn luồn vào trong vạt váy, chiếc váy từ ban đầu đã sớm bị sốc lên, chỉ còn mỗi chiếc quần lót nhỏ màu hồng phấn phơi bày ra không khí.
Mã Thiệu Huy mơn trớn trên da thịt mềm mịn, anh say mê tận hưởng làn da hơi lành lạnh dễ chịu.
Mặc kệ Tiết Nhiên Ly vùng vẫy đau khổ, anh chỉ còn tồn tại trong tâm trí việc muốn giải tỏa cơn khát của bản thân.
Anh hôn Tiết Nhiên Ly đến đến khi hơi thở cô không ổn định, anh lưu luyến buông ra. Đầu ngẩng thẳng nhìn rõ khuôn mặt chìm trong vũng nước mắt của cô.
– Chẳng phải nói yêu tôi sao? Thế thì làm tròn trách nhiệm của người vợ đi chứ!
– Em không muốn thế này, làm ơn…. Tha cho em đi….
Tiết Nhiên Ly khốn khổ từ chối anh. Cô không muốn bị sa ngã, lần này anh có vấn đề, cô không thể lợi dụng điều đó để đạt thứ mình âm thầm khát khao được.
Đây là sai trái, là tội lỗi…!