Sau khi ăn tối, Kiều Kiến Hưng rất thân sĩ đưa cô về. Lúc tới đoạn đường trước cổng, anh chợt dừng lại kéo cổ tay Thiện Vũ Linh.
“Vũ Linh, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Dạ?”
Nhanh như chớp, anh ấy cúi xuống hôn lên má cô, nụ hôn chớp nhoáng khiến Thiện Vũ Linh ngây người đông cứng như tượng gỗ. Cô không kịp phản ứng, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn anh.
“Vũ Linh, anh thích em. Làm bạn gái anh nhé?”
Cô còn chưa kịp nghĩ xem nên từ chối ra sao thì một bóng người chạy vù đến đẩy Kiều Kiến Hưng ra xa.
Ánh mắt Diệp Vũ rực lửa, nhìn quản lý như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ dám hôn trộm cô.
Không nấn ná thêm giây nào, để lại cho Kiều Kiến Hưng ánh mắt cảnh cáo, anh một đường lôi cô đi thẳng.
Thiện Vũ Linh bị anh kéo đi khá xa tới một nơi vắng người, cổ tay bị nắm đến đỏ ửng, cô khẽ kêu lên:
“Diệp Vũ, anh nắm tôi đau quá.”
Anh nghe cô kêu đau liền dừng bước chân, nới lỏng bàn tay nhưng không hề buông ra.
Diệp Vũ ép cô tựa lên thân cây gần đó, kìm nén cơn tức giận phát ra bên ngoài, anh vừa kì cọ bên má bị người khác thơm của cô, vừa chất vấn:
“Sao lại để hắn ta hôn em?”
“Không phải, lúc đó anh ấy nhanh quá, tôi không kịp phản ứng.”
Cô giải thích, đồng thời tránh né bàn tay đang cọ đỏ cả má cô.
“Em còn muốn hắn hôn lâu hơn?”
“Không phải thế.”
Chẳng để cô nói, anh cúi xuống hôn chóc một cái lên má cô, rồi tiếp tục hôn cả gò má bên kia vang lên một tiếng “chụt”, làm cô kinh ngạc mở to mắt.
“Là không kịp phản ứng như thế này sao?” Giọng anh khàn khàn.
“Cảnh cáo em, không được đến gần người đàn ông khác, không được cười với họ, không được để họ chạm vào.”
Thiện Vũ Linh đã kịp hoàn hồn, cô đẩy anh ra, tức giận vì anh lại không giữ lời hứa. Với ai anh cũng có thể tùy tiện như thế sao?
“Diệp Vũ, anh lại phát bệnh gì vậy?”
“Tại sao em để hắn hôn em?”
“Chuyện này thì liên quan gì đến anh?’
“Sao lại không liên quan đến tôi được?”
Anh lớn tiếng khiến cô giật mình.
“Đồ ngốc này, ông đây chính là thích em đấy.”
Cô nhóc này, rốt cuộc là cố ý không hiểu hay thật sự là đồ chậm tiêu vậy? Mấy tháng qua anh bám theo cô như vậy, đến cả bạn bè xung quanh cũng trêu chọc anh theo đuổi cô đến mặt dày vô sỉ, chẳng lẽ cô vẫn không nhận ra?
Thiện Vũ Linh không nói nên lời. Cô chưa từng nghĩ anh sẽ nói thích cô. Mỗi lần anh tự tiện chạm vào cô, cô chỉ nghĩ anh hứng lên nhất thời, tính nóng mất kiểm soát, lại phong lưu đa tình.
Người anh chờ mãi mãi cũng chỉ có Minh Yên. Còn với cô, có lẽ chỉ là những bồng bột xúc động, hứng thú với cái mới mẻ mà thôi. Đợi đến khi cảm giác này qua đi, Minh Yên quay trở lại, anh sẽ nhận ra người anh quan tâm nhất là ai.
Thiện Vũ Linh lí nhí trong cổ họng:
“Không, anh không thích tôi.”
“Em làm sao biết tôi không thích em. Tôi nói, TÔI THÍCH EM, em nghe rõ hay không?”
Diệp Vũ tức giận rằn ra từng chữ. Cô không thích anh thì cũng thôi đi, sao còn phải phủ nhận tình cảm của anh.
“Sau này anh sẽ gặp được người mà anh quan tâm nhất, yêu cô ấy và kết hôn với cô ấy. Không phải tôi.”
Diệp Vũ muốn bùng nổ rồi. Cô cứ như vậy chọc cho anh tức đến không thở nổi.
Người cô nói đến anh chẳng biết là ai, nhưng bây giờ anh chỉ biết rằng anh muốn chiếm lấy người con gái này, thấy tên đàn ông nào gần cô là chỉ muốn đấm hắn ra xa, thấy cô cười là tim sẽ loạn nhịp, thấy cô khóc là lòng sẽ đau, không thấy cô là sẽ nhớ muốn chết, đêm về cũng chỉ có cô xuất hiện trong giấc mơ.
Nếu đây không phải là thích, vậy thế nào mới là thích?
Anh càng nghĩ càng tức. Cô ấy không từ chối, mà là ngay lập tức phủ định việc anh thích cô.
Từ chối lời tỏ tình có nghĩa là không thích đối phương, nhưng ít nhất vẫn tin đối phương có tình cảm với mình. Nhưng phủ định thì chính là không tin tưởng.
Sợ rằng bản thân mình sắp mất kiểm soát sẽ làm tổn thương cô, Diệp Vũ quay lưng bỏ đi. Được một quãng, anh vòng lại dắt tay cô tới nơi đông người hơn rồi mới rời khỏi.
Thiện Vũ Linh trông theo bóng dáng anh dần khuất sau cánh cổng.
Hình như, anh ấy rất tức giận.