Diễm Quân Ly nhìn bộ dáng rối rắm trên mặt của Thương Viêm, khóe miệng khẽ cong, lại không tự giác mà duỗi tay đến tóc của Thương Viêm. Thương Viêm nhận thấy được động tác của Diễm Quân Ly, lập tức dùng ánh mắt u oán của mình mà lên án bàn tay xấu xa của Diễm Quân Ly.
Hiện tại, cậu phát hiện ra, Boss đối xử với cậu giống y như với trẻ nhỏ, bất quá phản ứng của cậu cũng càng lúc càng giống con nít.
BOSS, xin đem chỉ số thông minh của cậu trả về!
Khu siêu thị có rất nhiều người, cái giá đặt đồ vật cơ bản chỉ còn thanh không, tất cả mọi người không ngừng giành giật, cướp đoạt, dùng hết sức lực đem thực phẩm bắt lấy trong tay của mình. Thương Viêm còn nhìn thấy bên cạnh đó, có hơn mười xác tang thi, điều này khiến Thương Viêm có thêm kiến thức mới, con người một khi đã điên cuồng thì tuyệt đối có thể so sánh với bộ dáng tang thi bưu hãn.
Nhìn đám người dày đặc kia, Thương Viêm có thể kết luận, rất nhanh… tang thi sẽ tụ họp lại chỗ này, phỏng đoán ấy không phải chỉ mình cậu nghĩ đến, cậu tin tưởng rằng những người kia cũng có thể đoán được, nhưng bọn họ vẫn không muốn rời đi trước, bọn họ vẫn cố giành giật thật nhiều vật tư.
Con người mà, đó là lòng tham. Thương Viêm cảm thán một hơi, nhưng trong đó, nhiều hơn là châm biếm cái loại tham lam này.
Thương Viêm dẫn theo Diễm Quân Ly, quen thuộc đường đi nước bước mà lướt qua đám người, tới cửa kho hàng bí ẩn, Diễm Quân Ly đối với động tác của cậu không có chút kỳ quái nào, nếu đã biết mạt thế sẽ đến, cũng đã chuẩn bị tốt chìa khóa cửa, như vậy thì việc đã nghiên cứu địa hình nơi này cũng không có gì là lạ.
Diễm thị thân là tập đoàn lớn nhất cả nước, ở phương diện kho hàng cũng sẽ không tiếc chút tiền bạc, bởi vậy độ chắc chắn của kho hàng là thập phần đảm bảo, ít nhất người bình thường sẽ không thể nào dùng sức mà cạy mở được.
Thương Viêm lấy chìa khóa ra, lúc những người khác không chú ý tới, lôi kéo Diễm Quân Ly lẻn vào kho hàng. Đồ vật bên trong thật sự là chọc mù mắt cậu. Tuy rằng không gian của cậu đã đầy, nhưng không phải còn có không gian hư vô hay sao! Cho dù không gian hư vô có hạn chế diện tích, nhưng độ cao thì chẳng phải không hề có điểm dừng hay sao?
Ánh mắt của Thương Viêm tỏa sáng nhìn về phía Diễm Quân Ly, Diễm Quân Ly nhận lấy sự chờ mong của Thương Viêm, lông mày khẽ nhướng, tiếp theo đó bàn tay to vung lên, đem vật tư ở trước mắt bỏ vào không gian. Ngoài việc dự tính lâu dài cho mạt thế, thì cảm thụ vật tư đang không ngừng gia tăng trong không gian cũng là một việc rất vui vẻ.
‹Đều là lỗi của ngươi, nếu ngươi thăng cấp không gian sớm một chút, thì đã không phải thèm mắt như vậy› Trong lời nói của hệ thống mang theo giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Thương Viêm đã miễn dịch đối với những câu lảm nhảm của hệ thống nên dĩ nhiên não sẽ tự động loại bỏ nó, tâm tình bình thản nói rõ, Thương Viêm nghe bên tai trái thì chui tọt qua tai phải, khiến hệ thống cảm thấy thật thất bại.
Vật tư đối với bọn họ mà nói là mãi mãi không đủ, Thương Viêm thu thập vật tư, hiểu biết tình huống, rồi còn đi cướp súng ống của đồn cảnh sát là để giúp Diễm Quân Ly tới nơi này. Lý do Thương Viêm chọn nó, nguyên nhân là do có hai cái kho hàng.
Trong《Đế Vương Mạt Thế》, Chung Hư Lữ có căn cứ của riêng mình, BOSS đương nhiên cũng sẽ có, như vậy vật tư là rất quan trọng.
Mà một nguyên nhân khác chính là, cái Bàn tay vàng thứ hai ở trong này. Bàn tay vàng gì chứ, toàn bộ biến thành Bàn tay đen là tốt nhất. (╯▽╰)
Kho hàng rất lớn, Thương Viêm đứng ở cửa khẩu canh chừng, còn Diễm Quân Ly đã sắp đi đến cuối kho hàng. Thương Viêm mải lo suy nghĩ, còn chưa có nhận thấy được nguy hiểm đang cách cậu rất gần.
…
Mạt thế trôi qua một ngày, hy vọng của mọi người cũng theo những thi thể mà lụi tắt, bọn họ không còn chấp nhất với đất nước, quốc gia và xã hội. Lúc này, trung tâm thương mại đã bị mọi người cướp sạch. Ngô Khai Phong cũng là một trong số đó.
Ngô Khai Phong có một cái tên rất dũng cảm, nhưng tính cách của hắn thì hoàn toàn tương phản, hắn chỉ là một viên chức nhỏ cẩn trọng. Hiện tại mạt thế giáng lâm, hắn đã đợi suốt một ngày mà không hề nhìn thấy quốc gia tới cứu viện.
Qua khung cửa sổ, hắn nhìn thấy người sống bị tang thi cắn xé ăn thịt, có con nít, có phụ nữ, cũng có những người đàn ông bình thường như hắn. Đồng thời, hắn cũng gặp được dị năng giả, những người ấy có năng lực giết chết tang thi, nhưng thực đáng tiếc… hắn không thuộc số đó. Dĩ nhiên, những dị năng giả kia chẳng muốn cùng đội với người thường, bọn họ cho rằng, đó chỉ là tồn tại cản trở.
Hắn thực sợ hãi, hắn không muốn đi ra ngoài, nhưng trong phòng đã không còn thực vật, hắn biết… nếu hắn không đi thì hắn sẽ đói chết.
Vì thế lúc hắn nhìn thấy một đám người thường đi ra cửa phòng, thì hắn cũng đuổi theo sau. Có nhiều người thì sẽ có cảm giác an toàn. Sau đó hắn ỷ vào bản thân có dũng khí giết mấy con tang thi mà trở nên rất tự mãn.
Gần nhà hắn có một cái trung tâm thương mại cao cấp, bên trong đó là vật tư mà bọn họ đang cần, mà lần này đã là lần thứ ba bọn họ tới đây thu thập.
Bọn họ phá cửa lớn mà đi vào đó, tang thi cũng nối gót theo sau. Động tác của bọn họ phải nhanh, bây giờ phải cùng thời gian chạy đua với nhau. Tang thi ngày càng nhiều thêm, trong trung tâm thương mại ban đầu chỉ có vài con tang thi nhưng giờ thì đã đông nghẹt, tuy nhiên may mắn ở chỗ là trung tâm thương mại rất lớn, người cũng rất nhiều, tang thi phân tán khắp nơi, ngược lại rất dễ dàng đối phó.
“Thằng khốn, mày đứng ngay cửa chắn hết cả đường!” Tiếng nói nóng nảy không có bất luận phép lịch sự gì, từ trong cổ họng Ngô Khai Phong phát ra, vừa rồi hắn đụng phải một nam nhân đeo kính mắt nhã nhã nhặn nhặn.
“Thật vô cùng xin lỗi, chi bằng chúng ta bàn luận một chút về việc bồi thường?” Ánh mắt nam tử tạo nên một thân khí tức tao nhã, nhưng Ngô Khai Phong đứng cạnh bên có thể cảm thấy bản thân có chút không an tâm.
Nguy hiểm, Ngô Khai Phong nghĩ như vậy.
Nhưng người con trai đeo mắt kính đó, so với hắn còn nhanh hơn một bước, tại thời điểm hắn muốn rời đi liền bị anh ta dùng sức bóp cổ tay thật chặt, khí lực quá lớn khiến cho Ngô Khai Phong sợ hãi mà quát to: “Nè, nè, mày muốn làm cái gì? Mày…”
Lời Ngô Khai Phong còn chưa nói hết, tay còn lại của hắn đã bị một người đàn ông khác bắt lấy. Tên này có một mái tóc màu đỏ rực rỡ, trong đôi mắt không hề che giấu đi sự cuồng ngạo.
“Quá kiêu căng cũng không có gì tốt, với người khác phải biết lịch sự, tôi tặng anh một chút quà xem như là dạy lễ nghi, thế nào?” Nam tử tóc đỏ vừa nói xong, tay dùng một chút sức, đã đem cánh tay của Ngô Khai Phong tháo xuống, trên mặt gã hé ra nụ cười ác liệt.