Hóa ra đây là cảm giác làm vợ chủ tịch chỉ cần em thích cái gì là được cái đó, ngay cả hái sao trên trời anh đều đáp ứng được. Nếu là thế cô xin rút lui trước một bước, cái vẻ mặt kia sao càng lúc Tư Hạ lại càng cảm thấy thật đáng ghét.
– Tôi không muốn tẹo nào cả, vậy nha không cần anh mua.
Cô khẽ nở nụ cười không mấy cảm xúc, một bàn tay còn làm kí hiệu nữa chứ. Cô nhóc này hầu như lúc nào cũng chọc anh cười không ngớt, anh cố nhịn vì nơi đây đông người. Ngôn Duật Hàn cũng không nói thêm, anh lại nhìn lên sân khấu.
Hình như có một sự tình cờ, khi anh vô thức ngó sang bên trái lại bắt gặp một người đàn ông nhìn về cô gái. Ngôn Duật Hàn nhạy bén nhìn ra trong ánh mắt đó chứa chăn sự ham muốn cực độ. Kia là chủ tịch công ty giải trí Lam Vũ. Tiên đoán chắc chắn có một dự cảm không lành dành cho cô gái kia.
Mọi thứ may mắn chỉ dừng lại đó, Mặc Đông Viễn sau khi ngắm nhìn chán chê thì cũng không có hành động nào khác, vì thế cho nên Duật Hàn cũng không còn để ý bọn họ.
_______________________________
Sau khi buổi show diễn thời trang kết thúc, tập đoàn Firl có tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi các quan khách. Ngôn Duật Hàn cùng Sở Tư Hạ tươi cười tiếp đón các vị khách quý, có một vài người không ngừng chúc mừng đôi vợ chồng trẻ vừa mới kết hôn cách đây không lâu, ai cũng chúc cho bọn họ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Tư Hạ tuy cảm ơn những trong lòng lại mang nỗi niềm, liệu có hạnh phúc hay không khi đây là một hôn nhân hợp đồng, đôi bên vốn dĩ chẳng hề có một tình cảm nào với nhau, cô thì là vậy nhưng Duật Hàn thì không biết ra sao nhất là thái độ gần đây của anh khiến mình phải suy nghĩ.
Ở phía đằng kia, cách chỗ Tư Hạ không xa, Sở Á Vân trên tay cầm ly rượu của mình. Nơi đây cô ta thật sự không hứng thú vì sự xuất hiện của Tư Hạ. Dù sao chỗ này cũng là của Ngôn Duật Hàn. Đúng là thật may mắn cho Sở Tư Hạ, vì mình từ chối cuộc hôn nhân này thì cô mới có phúc phần mà cưới được một người đàn ông mà mấy cô gái khác ao ước.
Sở Á Vân sải chân bước đi, bỗng phía trước ở đâu lại có thêm một người phụ nữ đứng trước mặt của cô như cản đường. Người đó trên tay cũng cầm ly rượu vang dơ lên trước mặt Á Vân mở lời :
– Xin chào cô Á Vân, không biết cô có thể uống với tôi một ly hay không ?
Người này không mấy xa lạ, đây là thư ký của Mặc Đông Viễn. Cô ta đi theo hắn nên mới vinh hạnh tham dự, nhìn qua bộ dạng ả làm như mình là vị khách quý ở đây không bằng. Chỉ là mời một ly rượu thôi mà nhưng Á Vân cảm thấy hơi lạ.
– Cô là thư ký của Mặc tổng nhỉ ? Được rồi chúng ta cạn ly !
Khi hai ly được dơ lên, không hiểu sao cô thư ký kia lại trượt tay để cho cái ly vỡ xuống tạo ra âm thanh làm thu hút vài người ở đây.
– Ây chết, tôi xin lỗi cô Á Vân, tôi thật sự không cố ý.
Bộ váy Sở Á Vân đang mặc bỗng bị rượu vấy bẩn cả một vùng. Chết tiệt lại là váy màu sáng cơ chứ, người kia hốt hoảng ríu rít xin lỗi còn Á Vân không nói nên lời. Người đó đang cố tình làm cô ta nổi điên đúng không, Mặc Đông Viễn từ đâu đi lại chứng kiến cảnh tượng này hắn cũng không biết xử trí thế nào.
– Sao thế ? Á Vân cô có sao không ?
Cũng may Sở Á Vân rất nhanh bình tĩnh, mỉm cười cho qua chuyện.
– Tôi không sao đâu, cô à cô không cần phải xin lỗi. Để tôi vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại một chút là được.
Vừa nói Á Vân cũng nhanh chóng rời khỏi nơi đây, khuôn miệng của người phụ nữ kia mỉm cười đắc ý.
– Em cố tình làm sao ?
Mặc Đông Viễn thừa biết chiêu trò của người con gái nhưng lại không muốn phơi bày, cứ để cô ấy làm loạn theo ý của mình.
– Không, em đâu có, là em vô ý thôi !