Lời còn chưa dứt, bọn họ đã thấy gà tây nhảy khỏi ghế nằm, xoay người, cánh gà to bự quạt Tô Chẩm Tuyết một phát bay luôn, đâm thẳng xuống cạnh vị trí Giản Hành Chi đáp vừa nãy.
“Tô đạo hữu.”
Nhóm người Tần Uyển Uyển vội vã chạy tới, đào Tô Chẩm Tuyết từ dưới đất lên. Tô Chẩm Tuyết dựa lên chân Tần Uyển Uyển, nôn từng ngụm nhỏ máu tươi.
Dường như nàng sợ dơ váy Tần Uyển Uyển, cố gắng đẩy Tần Uyển Uyển ra. Tần Uyển Uyển ấn nàng lên chân mình: “Đã là lúc nào rồi, cô còn khách sáo làm gì!”
Tô Chẩm Tuyết bị Tần Uyển Uyển giữ chặt, đau khổ nhắm mắt lại, cứng ngắc dựa vào Tần Uyển Uyển, không dám nhúc nhích.
Giản Hành Chi ngồi xếp chân bên cạnh, chống đầu nhìn Bách Tuế Ưu chữa thương cho Tô Chẩm Tuyết, xỉa răng suy nghĩ: “Nữ cũng chướng mắt. Tô đạo hữu, có phải tình báo của cô có vấn đề không?”
“Không có.” Tô Chẩm Tuyết dần dần bình phục dưới sự giúp đỡ của Bách Tuế Ưu, nàng nhẹ nhàng kéo tay Tần Uyển Uyển ra, đứng dậy, điềm tĩnh giải thích: “Trước đây Tông môn ta đã có người bước vào Mộ kiếm như thế. Trước khi ta vào bí cảnh, sư huynh đã cố ý nói với ta, biện pháp này chắc chắn không có vấn đề.”
“Vậy…” Giản Hành Chi cau mày: “Là do chúng ta không đủ đẹp?”
“Ta cảm thấy Tô tiên nữ rất đẹp mà.” Nam Phong nhìn Tô Chẩm Tuyết đầy nghi hoặc.
Mọi người trầm mặc. Qua một lát, Tô Chẩm Tuyết đề nghị: “Hay là Tần đạo hữu thử xem?”
“Hả?”
Tần Uyển Uyển vừa nghe đã vội vã xua tay: “Không được, không được, ta trông xấu lắm. Cô thấy nốt ruồi lông trên đầu ta không?”
Nàng chỉ vào chiếc khăn vô dụng che nửa mặt: “Ta sợ mình xấu quá, nó đánh ta.”
“Không sao.” Tô Chẩm Tuyết tiếp tục khuyên: “Vẫn có thể thử xem.”
“Ta thật sự…”
“Đi!”
Giản Hành Chi quyết định, Tần Uyển Uyển đột ngột quay đầu, nhìn Giản Hành Chi: “Ai đi?”
“Cô qua đây với ta.”
Giản Hành Chi đứng dậy kéo Tần Uyển Uyển sang một bên. Tần Uyển Uyển thấy bên cạnh chẳng còn ai, vội mở miệng: “Ngay cả Tô Chẩm Tuyết mà con gà tây kia cũng chướng mắt, ta càng không được.”
“Cô không được…” Giản Hành Chi lấy “Thiên diện” trong lòng ra: “Nhưng chẳng phải đổi khuôn mặt là xong rồi sao?”
Tần Uyển Uyển sững người, sau đó lập tức hiểu ra: “Vậy sao người không đổi? Võ nghệ người cao cường, đổi xong qua đó thích hợp hơn.”
“Đám linh thú này đều cảm nhận được khí tức, nó từng gặp ta rồi.”
Dứt lời, Giản Hành Chi kéo tay Tần Uyển Uyển qua, dứt khoát nhanh nhẹn vạch một đường. Tần Uyển Uyển đau đến nhăn mặt, Giản Hành Chi bóp tay nàng, nhỏ máu lên Thiên diện.
“Gần đây ta đã nghiên cứu rồi, chủ nhân không chết, Thiên diện không thể nào nhận chủ lần nữa, nhưng vừa rồi ta chợt nghĩ ra một cách khiến nó nhận hai chủ. Đến lúc đó ta là chính, cô là phụ, ta có thể giúp cô biến ra một khuôn mặt khác. Sau này, cô cứ đeo khuôn mặt đó là được.”
“Vậy… được rồi.”
Tần Uyển Uyển miễn cưỡng mở miệng, sau đó nhắc nhở y: “Người phải biến đẹp một chút.”
“Yên tâm.” Giản Hành Chi trấn an nàng: “Ta còn hi vọng cô thu phục con gà tây kia, chắc chắn biến cô thành người đẹp nhất mà ta từng gặp.”
Tần Uyển Uyển hơi không tin lắm. Giản Hành Chi bảo nàng nhắm mắt lại, giơ tay chỉ vào giữa trán: “Cô đừng nghĩ gì cả.”
Tần Uyển Uyển thấp thỏm gật đầu, nhắc nhở y: “Nhất định phải là người đẹp nhất đấy. Bất kể kẻ thù, người yêu, bạn bè, thân thích, người nhất định phải biến ra người đẹp nhất…”
Giản Hành Chi mặc kệ nàng, nhắm mắt lại, niệm một câu pháp chú, vô số khuôn mặt tiên nữ bắt đầu lướt qua trong đầu.
Nhưng y phát hiện thật ra đại đa số tiên nữ, y đều chẳng nhớ rõ, chỉ lờ mờ có ấn tượng. Người duy nhất nhớ rõ…
Đột nhiên hình ảnh y đứng trước đạo cung Tịch Sơn, lần đầu tiên gặp mặt Tần Uyển Uyển lướt ngang đầu.
Dẫu sao đó cũng là tiên nữ với mỹ mạo được ca ngợi ở Tiên giới, vừa mạnh vừa đẹp, trong nháy mắt đã khắc sâu vào mắt y.
Y vừa mất tập trung, chợt nghe thấy Tần Uyển Uyển hỏi: “Xong chưa?”
Giản Hành Chi mở mắt, chỉ thấy một đôi mắt tựa cánh hoa đào ngẩng đầu nhìn mình chăm chú. Giản Hành Chi ngập ngừng buông tay: “Xong rồi.”
Dứt lời, y xoay người: “Đi thôi.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, vội vàng lấy gương trong túi Càn Khôn ra ngắm gương mặt mới của mình. Kết quả khoảnh khắc nhìn người trong gương, nàng sửng sờ.
Đây không phải là chính nàng sao?!!
Nàng chấn kinh ngẩng đầu, nhìn Giản Hành Chi bước đi phía trước có phần gấp gáp.
Nàng muốn y biến ra gương mặt đẹp nhất trong lòng y, Long Ngạo Thiên liền biến ra nguyên thân của nàng.
Lẽ nào lúc ở Tiên giới, Long Ngạo Thiên này đã quen biết nàng, lại rất có khả năng…yêu thầm nàng?!
Ý thức được điểm này, Tần Uyển Uyển rùng mình. Nàng nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, ánh mắt thay đổi.
Nàng thở chậm lại, cất gương soi vào lòng. Sau khi bình tĩnh một lúc, ổn định tâm trạng, nàng mới quay trở về.
Giản Hành Chi đã trở lại cạnh nhóm Bách Tuế Ưu trước, giúp nàng dàn xếp: “Đợi lát nữa lão Tần đi dụ dỗ con gà kia, nếu cô ta không thành công, chắc chắn con nó đã đánh mất hứng thú với phụ nữ. Chúng ta không cần tiếp tục quanh co, ta trực tiếp ra tay, các người giành con non.”
“Đây cũng là một cách.” Bách Tuế Ưu nhăn mày: “Nếu Tô đạo hữu cũng không lọt vào được mắt con gà kia, với dáng vẻ của Tần đạo hữu, chỉ e rất khó. Chúng ta hẳn nên…”
Vừa nói tới đây, Bách Tuế Ưu đã sững người.
Hắn tròn mắt nhìn Tần Uyển Uyển đang chạy ra, Tần Uyển Uyển cười áy náy: “Thật ra đây mới là diện mạo thật sự của ta, vì quá thu hút nên không dám dùng mặt thật gặp người, sau này mong các vị đạo hữu giữ bí mật.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển ngượng ngùng cúi đầu.
Bách Tuế Ưu bừng tỉnh, gương mặt tái nhợt chợt đỏ ửng, vội đáp: “Tần đạo hữu yên tâm, chúng ta sẽ không nhiều lời. Long đạo hữu.” Bách Tuế Ưu quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Chúng ta không cần nghĩ nữa, Tần đạo hữu không thể nào thất thủ.”
Giản Hành Chi không nói, y nhìn số “20” trên đầu Bách Tuế Ưu, cười châm chọc: “Ha.”
Lão già háo sắc này, đúng là thấy sắc nổi lòng tham.
Vừa nghĩ, ánh mắt y vừa lướt sang bên cạnh, đột nhiên sửng sờ.
Y nhìn Tô Chẩm Tuyết đang nhìn Tần Uyển Uyển không chớp mắt, cứ dời mắt rồi lại nhìn, dời mắt rồi lại nhìn, lặp đi lặp lại, cuối cùng xác nhận ——
Đầu Tô Chẩm Tuyết đính chình ình số “20”.
Một chuỗi dấu chấm hỏi chầm chậm nổi lên trong đầu Giản Hành Chi: “????”
Tô Chẩm Tuyết này sao thế?
——oOo——