Khi đó cô chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi, trước giờ chưa từng rời khỏi Thố Nham Tung, trong tình thế cấp bách nên đã chạy tới chỗ của thầy giáo cấp hai cũ để cầu cứu. Thầy giáo đó đã mua vé xe lửa giúp cô, cũng nhờ quan hệ xung quanh tìm một công việc mưu sinh ở Hải Thành giúp cô. Cô cũng yên ổn lại được như thế, không bao lâu sau thì quen được Lưu Vĩ cũng đang lưu lạc tha hương.
Hai người tình đầu ý hợp, tới lúc sắp kết hôn thì cô gọi điện thoại về nhà, mong có thể có được sự thông cảm và chúc phúc của người nhà. Không ngờ cha cô lại cho rằng đây là cuộc hôn nhân bất chính, không có mai mối, là sự sỉ nhục của gia tộc, tuyên bố từ giờ không còn đứa con gái là cô nữa.
Sau này thì trong thôn bắt đầu đồn nhau là cô bỏ nhà theo trai, nói rằng ngay cả mẹ mình bệnh mà cô cũng không chịu quay về, bị cái tên đàn ông đó rót cho bùa mê thuốc lú gì rồi. Nhưng thật ra là cô còn không biết chuyện mẹ mình bị bệnh.
Nhiều lúc con người ta hay cả tin, rồi nghe lầm thì cũng tin lầm, tôi nghe lời của Niết Bằng nên cứ tưởng sự thật đúng như những gì hắn tin, ai mà ngờ được chân tưởng đã bị xuyên tạc ngay lúc đầu rồi.
Góp gió thành bảo, tích tiểu thành đại, lời đồn nói chung đã được truyền ra như thế.
1
Lời đã chuyển lại, đồ cũng đưa cho đối phương rồi nên Ma Xuyên không ở lại lâu nữa, sau khi biết được Vân Đoá sống vẫn ổn thì bèn đứng dậy rời đi.
Vân Đoá tiễn chúng tôi đến trước cửa, còn nắm cái tay nhỏ của con gái vẫy tay tạm biệt chúng tôi.
Ma Xuyên nhìn đứa trẻ nhỏ xíu kia, đột nhiên đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào trán của cô bé, ngón cái vuốt qua mày nó, thấp giọng đọc một đoạn kinh văn.
Người đang ở Hải Thành, mặc quần áo của người Hạ, từng cử chỉ đều là dáng vẻ của thanh niên hiện đại. Nhưng dường như hắn đã biến về lại thành thần quan dịu dàng từ ái trong cái miếu thần trên vùng núi cao kia trong nháy mắt, yêu thương mỗi một sinh linh dưới núi tuyết Thương Lan một cách bình đẳng.
“Cầu cho em bình an vô sự, bách tà bất xâm.” Cuối cùng, hắn rút tay về và nói vậy.
Ra khỏi chung cư nhà Vân Đoá, tôi hỏi Ma Xuyên còn muốn đi đâu khác nữa không thì hắn bảo tôi đưa hắn về thẳng đại học Hải Thành luôn.
“Cậu… vì Vân Đoá nên mới cố ý tham gia hội thảo à?” Tôi biết mình không nên hỏi, trong lòng có rất nhiều giọng nói kêu tôi thôi cho qua đi, bảo tôi đừng truy hỏi tới cùng, nhưng tôi vẫn không nhịn được.
Người bên cạnh yên lặng, lát sau Ma Xuyên mới chậm rãi lên tiếng: “Nếu không thì còn có thể là vì ai?”
1
Bàn tay đang cầm tay lái siết chặt lại, tôi thầm thở dài một hơi, không hề bất ngờ với cái đáp án này chút nào. Phải đó, nếu không thì còn có thể là vì ai nữa? Nếu như không phải là vì người trong tộc của hắn thì sao hắn có thể rời khỏi Thố Nham Tung?
Có đôi khi tôi đúng thật là quá cả tin rồi.
“Nghiêm Sơ Văn đã nói với cậu chưa? Chuyện đi ăn đó?” Tôi lại hỏi hắn.
“Nói rồi, tối thứ tư tuần sau tôi rảnh.”
Hôm nay là thứ bảy, thứ tư tuần sau cũng còn cách có bốn ngày nữa thôi.
“Được, vậy tới lúc đó… tôi qua đón cậu nhé?” Vừa hay đằng trước là đèn đỏ, tôi lặng lẽ lướt mắt qua nhìn Ma Xuyên đang ngồi bên ghế phó lái.
Hắn vốn dĩ đang nhìn đằng trước, để ý thấy ánh mắt của tôi nên một giây sau bèn nhìn qua đây: “Nếu như không phiền.”
Tôi thấy hơi nóng, rũ mắt xuống, chỉnh điều hoà thấp xuống hai độ: “Không phiền. Ngay cả lái xe tới lui hết ba trăm cây số để đưa cậu đi tiêm tôi còn không thấy phiền, Hải Thành chỉ có chút xíu thế này thì tôi phiền cái gì?”
Hắn không đáp lời, trong xe nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Cả quãng đường sau đó không ai nói gì nữa, lúc sắp tới cổng của đại học Hải Thành thì Triệu Thần Nguyên gọi điện đến. Tôi cũng không nghĩ nhiều, ấn nút nhận cuộc gọi trước mặt Ma Xuyên luôn.
“Ê này, tối thứ ba tuần sau rảnh không?” Giọng của Triệu Thần Nguyên vang vang lên trong loa xe.
Gần đây cũng không có lịch trình gì đặc biệt, buổi tối thường là rảnh nên tôi đáp: “Có rảnh, vụ gì?”
“Sinh nhật Thẩm Tĩnh, muốn mời các cậu ăn một bữa. Nói trước nha, quà cáp gì đó thì khỏi đi, có mặt là được rồi.”
Tôi cười nói: “Thế sao mà được? Sinh nhật cậu thì chắc chắn là tôi không tặng rồi, sinh nhật của cô ấy thì tôi nhất định phải tặng.”
“Vậy nếu cậu nhất quyết phải tặng thì tặng một bó hoa đi, cô ấy thích mấy thứ này.” Triệu Thần Nguyên nói: “À đúng rồi, lần này có Tưởng Bác Thư nữa nha, tôi báo trước cho cậu một tiếng để mắc công tới đó cậu thấy cậu ấy lại sượng.”
“… Ò, không sao.” Tự nhiên tôi thấy hơi hối hận vì đã nhận cuộc gọi này: “Lát nữa cậu gửi thời gian, địa chỉ cụ thể cho tôi là được, không nói với cậu nữa, tôi đang lái…”
“Hai hôm trước Tưởng Bác Thư còn mới hỏi Thẩm Tĩnh cậu có ý gì với cậu ấy, nếu như cậu thấy cậu ấy cũng được thì cứ thử coi sao? Cậu có gì đắn đo thì cũng có thể nhắc đi, người ta rất là nghiêm túc muốn làm người yêu của cậu đấy. Không phải là mấy cái kiểu đùa giỡn kia đâu, là quan hệ tình cảm lâu dài ổn định đó.” Triệu Thần Nguyên bắn nguyên một chuỗi dài tự biên tự diễn, hoàn toàn không quan tâm tới sống chết của tôi.
“Con người cũng tốt nữa, cậu…”
Tôi cứ như đang ngồi trên bàn chông, nghe thấy y định nói tiếp nữa thì vội vàng lớn tiếng át luôn giọng y: “Tôi đang lái xe, không nói nữa nhé, cúp đây!” Nói xong thì nhanh chóng ấn nút ngắt máy trên bảng điều khiển, như kiểu sợ ngắt máy chậm một chút thì y sẽ lại nói ra những lời khiến người ta sợ khiếp hồn gì nữa.
1
Trước cuộc gọi này, trong xe cũng yên lặng nhưng mà là yên lặng rất thoải mái, yên lặng rất bình thường. Sau cuộc gọi này thì trong xe lại yên lặng một cách quỷ dị.
Dưới sự yên tĩnh cùng cực này, dường như tôi phải quằn quại lắm mới lái được đến trước cổng đại học Hải Thành.
Do dự xem có nên nói gì không nhưng lại không biết mình cần phải nói cái gì.
“Cậu có muốn thử không?”
2
Tôi giật bắn mình, cái chân đang chậm rãi đạp phanh xe nháy mắt đạp mạnh xuống, thân xe cũng giật một cái theo quán tính.
“Cái gì?” Tôi nhìn về người bên cạnh vừa mới lên tiếng.
Ma Xuyên cởi dây an toàn của mình ra, lông mày khẽ chau lại như là không hài lòng lắm với kĩ thuật dừng xe của tôi.
“Người mà Triệu Thần Nguyên nói, cậu có muốn thử không?”
Lúc có cuộc gọi đến thì trên màn hình trong xe có hiển thị tên của Triệu Thần Nguyên, chắc là hắn để ý thấy rồi.
Tôi còn tưởng là hắn muốn nói cái gì…
Thử cái gì mà thử? Tôi mà muốn thử thì còn phải đợi tới lượt hai vợ chồng Triệu Thần Nguyên kia giới thiệu cho tôi sao? Cóc ba chân thì khó tìm chứ đàn ông hai chân thì chả chạy khắp đường còn gì?
Tôi hơi bực bội, muốn nói huỵch toẹt hết luôn nguyên một đoạn này ra. Thế nhưng liếc mắt thấy vẻ mặt vẫn y như cũ của Ma Xuyên kia, tự dưng tôi nổi gan lên, lời thốt ra khỏi miệng lại biến thành: “Cũng không phải là không thể suy nghĩ, dù sao thì con người của người ta đúng thật là tốt lắm.”
2
Ma Xuyên hơi ngẩng đầu lên một chút, dây an toàn vụt khỏi tay hắn, từ từ rụt về lại bên thành ghế.
– —————–
Cậu nói tiếng Hạ với Vân Đóa để mợ hiểu chung đó *mắt long lanh*