“Ai da”. Hành Ngọc khẽ thở dài.
Vị hòa thượng này không phải loại người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng dù nói gì cũng đều có thể chạm đến lòng nàng.
Đoàn người đi ngang qua chợ, Hành Ngọc đột nhiên tiến lại gần Liễu Ngộ, hạ thấp thanh âm nói bên tai hắn: “Liễu Ngộ sư huynh, từng có ai khen ngươi rất đáng yêu không.”
Liễu Ngộ chắp tay: “A di đà phật, bần tăng không hiểu ý của Lạc chủ.”
“Ý trên mặt chữ.” Hành Ngọc cười, “Nếu vẫn chưa có người nào khen ngươi, vậy ta liền thừa nhận trước mặt ta chỉ có ngươi là đáng yêu.”
Khi Hành Ngọc sáp lại gần Liễu Ngộ, Liễu Niệm đang thành thành thật thật đi theo phía sau chợt nâng lên tâm phòng bị, sợ nàng sẽ làm cái gì đó.
Hắn lặng lẽ đến gần một chút, vừa lúc nghe được Hành Ngọc nói những lời này với sư huynh hắn, suýt nữa thì chân nọ vấp chân kia mà ngã chổng vó xuống đất.
Yêu nữ này!
Liễu Ngộ nháy mắt mấy cái, trên mặt thoáng hiện lên vẻ mờ mịt.
Sau một khắc, hắn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng..
Hắn nói: “Bần tăng vẫn không hiểu.”
Hắn chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, có chỗ nào dính dáng tới hai từ “đáng yêu” đâu.
Liễu Ngộ cảm thấy xưa này mình luôn là một người vô vị. Nếu như nói đáng yêu, nữ tử duyên dáng xinh đẹp trước mắt cùng sư đệ chưa giao thiệp nhiều phía sau càng thích hợp hơn.
Hành Ngọc nháy mắt, ý vị thâm trường cười: “Không sao, ta biết là tốt rồi.”
Khả ái không phải là thứ biểu hiện ra cho chính mình nhìn mà là cho người khác xem.
Liễu Ngộ: ‘..’
Hắn niệm Phật châu, không đáp lại lời của nàng.
Tiêu Dao Tử đi trước dẫn đường, ước chừng đi được một khắc đồng hồ, rốt cục đoàn người cũng đến Nhạc Cư Lâu – tửu lâu lớn nhất Bình thành.
Ở bên cạnh Nhạc Cư Lâu, có bốn nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào, tất cả đều là tu vi Trúc Cơ kỳ.
Bọn họ vừa nhìn thấy Tiêu Dao Tử, vội vàng ôm quyền hành lễ với hắn: “Sư phụ.”
Vừa nghe xưng hô này, Hành Ngọc liền biết thân phận của bọn họ. Chắc chắn đều là đệ tử của Tiêu Dao Tử.
Vốn tưởng rằng Tiêu Dao Tử muốn tự mình khai chiến, không ngờ hắn đã sớm an bài người giúp đỡ.
Tiêu Dao Tử gật đầu với bốn đệ tử này. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Ngộ, giả lả cười nói: “Phật tử có trợ thủ, bần đạo cũng để cho đệ tử trong môn tới hỗ trợ thuyết pháp, chắc là không có vấn đề gì chứ.”
Liễu Ngộ gật đầu, không nói gì.
Hành Ngọc cười cười, ngữ khí mang theo vài phần trào phúng: “Tiêu Dao Tử tiền bối xin cứ tự nhiên.”
Trợ thủ của đối phương đã đứng trước mặt bọn họ rồi, lúc này mới nói ‘có vấn đề’, ngược lại bọn họ lại có vẻ không rộng lượng.
Trong bốn đệ tử, đệ tử cầm đầu tướng mạo tuấn tú, mang theo khí chất lạnh lùng cứng rắn, có được tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Hắn nghe Hành Ngọc nói chuyện, khóe môi mím chặt, sắc mặt có chút không tốt: “Chắc vị này chính là Lạc đạo hữu của Hợp Hoan Tông.”
“Ngươi là?” Ánh mắt Hành Ngọc nhẹ nhàng nhìn qua.
“Tại hạ Chu Sáng, hy vọng Lạc đạo hữu sẽ nhớ kỹ.”
Hành Ngọc gật đầu: “Phải không, ta chưa bao giờ nhớ danh tính của người vô danh tiểu tốt cả.”
Nàng không biết địch ý của người này từ đâu mà có. Nhưng để nàng lưu tâm đến thù địch từ một Trúc Cơ hậu kỳ, đây là chuyện không có khả năng.
Sắc mặt Chu Sáng càng không tốt: “Nghe sư phụ ta nói, sư đệ ta rơi vào tay Lạc đạo hữu. Tuy rằng hắn lầm đường lạc lối, nhưng quan hệ của ta với hắn rất tốt, thù này không thể không báo.”
Hành Ngọc nói: “Chỉ bằng tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của ngươi, cũng dám ở trước mặt ta nói thù này không thể không báo?”
Nói xong, Hành Ngọc tiện tay rút trường kiếm ra.
Trường kiếm lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chém về phía trên mặt Chu Sáng. Tiêu Dao Tử nhận thấy hành động của nàng, phất trần trong tay vung ra; tay phải Liễu Ngộ khẽ nâng lên, trực tiếp ngăn cản đạo công kích này.
Ba người so chiêu chỉ trong một cái nháy mắt. Ngay sau đó, trên cổ Chu Sáng xuất hiện một vết máu nhàn nhạt, máu tươi từ cổ trượt xuống.
Hắn chớp mắt mấy cái, theo bản năng lui về phía sau hai bước, được các sư đệ phía sau hắn đỡ lấy.
“Ngươi xem, sư phụ ngươi ở đây còn không bảo vệ được ngươi, ngày sau ngươi ngàn vạn lần đừng bao giờ quên.” Hành Ngọc thu kiếm lại.
Nơi này là khu phố xá sầm uất, náo nhiệt, chỉ cần thăm dò đơn giản là được rồi, một khi động thủ tất sẽ ảnh hưởng đến người phàm ở xung quanh.
Sắc mặt Tiêu Dao Tử có chút không tốt. Trong lòng thầm mắng đại đệ tử của mình là phế vật, trên mặt, Tiêu Dao Tử thản nhiên cười nói: “Lạc đạo hữu thực lực cao cường, nếu đã như vậy, chúng ta cũng đừng kéo dài thời gian, trực tiếp bắt đầu so đấu đi.”
“Lấy thời hạn bảy ngày, sau bảy ngày chúng ta sẽ khai đàn giảng pháp, xem bên nào đến nhiều tín đồ hơn, Phật tử xem hình thức này như thế nào?”
Liễu Ngộ trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu nói: “Bần tăng không có dị nghị gì.”
Tiêu Dao Tử nói: “Được, vậy chúng ta liền tách ra hành động đi.”
Sau khi tách ra, Tiêu Dao Tử dẫn bốn đệ tử trực tiếp tiến vào tửu lâu.
Ba người Hành Ngọc đứng tại chỗ.
Nàng suy nghĩ một chút: “Chúng ta tìm một nơi đặt chân trước đã.”
Trước tiên phải sắp xếp lại chuyện truyền đạo rồi mới bắt đầu được.
Thời gian bảy ngày mặc dù ngắn hơi ngắn, nhưng vậy là đủ rồi.
Liễu Niệm hỏi: “Chúng ta có nên vào ở trong Nhạc Cư Lâu này không?”
“Không cần, mỗi ngày nhìn thấy mặt Tiêu Dao Tử cùng đệ tử của hắn, tâm tình cũng không thể vui vẻ được đến đâu.” Hành Ngọc nhún vai, “Chúng ta tiến lên phía trước một chút nữa đi, ta thấy tửu lâu bên kia cũng không tồi.”
Sau khi nhận phòng ở tửu lâu, ba người trực tiếp lên phòng chữ thiên.
Lúc này sắc trời đã tối sầm lại, sau khi tắm rửa xong, Hành Ngọc xõa mái tóc mới khô được một nửa đến phòng bên cạnh, gõ cửa phòng Liễu Ngộ: “Bây giờ huynh có tiện không, ta muốn nói với huynh về chuyện rao giảng ngày mai?”
Không hiểu sao Liễu Ngộ lại giơ tay lên.
“Làm sao vậy?”
Tay hắn dừng lại trên khoảng không trước vai nàng. Đầu ngón tay bắt đầu khởi động linh lực, Hành Ngọc cảm giác được mái tóc của nàng còn có chút nhỏ giọt đã dần dần trở nên khô ráo.
Nàng giơ tay sờ sờ tóc — đã khô hết rồi.
“Ban đêm gió lớn, Lạc chủ vẫn nên hong khô tóc đã.” Nói xong, hắn lui sang bên cạnh, mời Hành Ngọc đi vào.