Tưởng Mộ Tranh: “Không có, chỉ đi xem em nhảy dù thôi.”
Anh khẽ nhếch cằm, ra hiệu cho cô: “Đi thôi.”
Lạc Táp nâng bước đi về trước, Tưởng Mộ Tranh nhét hai tờ giấy nhỏ vào túi áo khoác.
Kỳ thật, lần đầu tiên lên máy bay không dám nhảy chính là Giang Đông Đình.
Thi lại hai lần mới nhận được bằng A cũng là Giang Đông Đình.
Tưởng Mộ Tranh đưa Lạc Táp đến tận trước máy bay, sẽ bắt đầu cất cánh ngay lập tức. Tưởng Mộ Tranh chủ động duỗi tay nhẹ nhàng ôm cô, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Không có việc gì đâu, cứ yên tâm nhảy. Anh ở trên mặt đất đón em, sẽ không để em xảy ra việc gì.”
Những lời này khiến cho trái tim Lạc Táp lỡ mất một nhịp.
Ngay sau đó Tưởng Mộ Tranh buông cô ra, lại nói: “Anh sẽ chờ em ở điểm tiếp đất.”
Lạc Táp hơi há mồm, lại không biết nói gì cho thích hợp, cuối cùng cũng chẳng nói lời nào.
Ngồi trên trực thăng, Lạc Táp không khỏi khẩn trương. Huấn luyện viên rất quan tâm, chủ động nói chuyện phiếm để phân tán lực chú ý của cô.
Hơn hai mươi phút sau thì tới khu vực dự định.
Hôm nay gió lớn, nhưng huấn luyện viên nói cần thời tiết như vậy để huấn luyện cô biết cách ứng phó theo thời tiết.
Khoảnh khắc cửa khoang mở ra, tim Lạc Táp vô thức đập nhanh hơn.
Hít sâu vài cái, nghĩ đến những lời Tưởng Mộ Tranh nói trước khi cô lên máy bay, tâm tình bình tĩnh hơn một chút.
Huấn luyện viên nói chuyện với cô, hỏi cô chuẩn bị sẵn sàng chưa, cô cười, gật gật đầu.
Khi nhảy xuống, đại não cô trống rỗng, thân thể rơi vào trạng thái không trọng lực, sau đó là rơi tự do, cô từ từ thu hồi ý thức.
Còn việc hai huấn luyện viên nhảy theo sát cô đã nói gì thì cô đều không nghe được, giống như bị mất đi thính lực.
Khẩn trương qua đi, kết thúc thời gian rơi tự do, nên bung dù.
Lạc Táp nhìn thấy dù cản lực của huấn luyện viên đã khởi động thì biết kế tiếp bản thân cần phải làm gì. Tuy rằng đây là lần đầu tiên tự mình thao tác, không tránh được run tay, nhưng cũng may, tất cả thao tác đều rất thuận lợi.
Vừa rồi trong khoảng thời gian rơi tự do, điều cô nghĩ đến chính là Tưởng Mộ Tranh. Cứ tưởng tượng như anh đang ở ngay sau lưng cô.
Lần đầu tiên nhảy tự do, toàn bộ quá trình cô đều ở trong trạng thái khẩn trương nên không hưởng thụ tốt được quá trình rơi xuống. Cô tự an ủi mình rằng phía sau vẫn còn nhảy nhiều lần nữa.
Lạc Táp không nghĩ tới ở địa điểm tiếp đất, Tưởng Mộ Tranh thật sự đang đợi cô.
Chậm rãi tới gần mặt đất, Tưởng Mộ Tranh duỗi tay, cười nói: “Người anh hùng nhỏ của chúng ta đã chiến thắng trở về rồi.”
Thời khắc trước khi cô chạm đất, anh ôm lấy cô.
Từ khi cô bắt đầu học tiểu học, mặc kệ cô đạt được thành tích gì thì cũng chưa từng có ai ăn mừng cùng cô. Đợi đến khi ba mẹ hết bận rộn để nhớ tới thì những hưng phấn đó cũng đã sớm trôi qua.
Hiện tại chỉ một lần nhảy dù nho nhỏ như này lại có người đi cùng cô, chứng kiến lần đầu tiên cô tự nhảy một mình, cái loại tâm tình này – cô chưa từng có bao giờ.
Người bầu bạn mà cô luôn mong ngóng xa vời từ khi còn nhỏ, không ngờ rằng sẽ mãi đến sau này, khi đã lớn thì cô mới có được.
Còn là một người đàn ông chưa quen biết với cô bao lâu.
Lạc Táp đắm chìm trong hưng phấn cùng khẩn trương, cũng không để ý đến việc bị anh bế bổng lên.
Tưởng Mộ Tranh lại ôm cô xoay một vòng tại chỗ, lưu luyến không rời mà thả cô xuống. Tranh thủ lúc cô đang mất hồn, anh thò đầu lại gần hôn một cái lên má cô.
Lạc Táp theo phản xạ tung ra một đấm, Tưởng Mộ Tranh ôm ngực, đau cũng vui vẻ.
Cô còn muốn tiếp tục đánh anh, Tưởng Mộ Tranh lui ra phía sau vài bước: “Em nghĩ cái gì vậy hả, đó là nụ hôn chúc mừng lịch sự, chưa từng thấy người nước ngoài hôn má à?”
Lạc Táp trừng mắt liếc anh một cái. Hai huấn luyện viên cũng đi tới, cho cô một cái ôm nồng nhiệt, nói biểu hiện của cô vượt xa dự đoán của họ.
Một buổi chiều nhảy ba lần, cảm giác của lần sau tốt hơn lần trước, sau đó nhảy nhiều hơn thì cô cũng không còn khẩn trương nữa, ngược lại rất hưởng thụ cảm giác được ngắm nhìn mọi thứ từ trên cao.
Nhảy xong, mỗi một tế bào trên cơ thể đều phấn khích, loại cảm xúc hưng phấn này kéo dài mãi cho đến tận khi ăn cơm chiều xong trở về trong phòng.
Lạc Táp nằm trên giường, nhìn trần nhà thẫn thờ thật lâu, sau đó lại không tự giác mỉm cười.
Cô nhắm mắt, hồi tưởng lại cảm xúc nhảy dù của buổi chiều nay một lần nữa.
Tâm trạng vui vẻ bị tiếng di động rung lên cắt ngang, cô click mở điện thoại, là Tưởng Mộ Tranh: 【 Cả ngày nay anh chưa hề bôi thuốc. 】
Chỉ một câu này, phía sau không nói gì thêm.
Lạc Táp ấn khóa màn hình, không để ý tới.
Tưởng Mộ Tranh nhìn chằm chằm di động, mười mấy phút qua đi mà di động vẫn im lìm.
Lại giằng co thêm năm phút đồng hồ nữa, rốt cuộc di động cũng rung lên, tay theo dõi thiện nghệ: 【 Lăn ra đây! 】
Anh cười, cất di động, nhanh chóng đi ra phòng khách.
Tuy rằng toàn bộ quá trình bôi thuốc Lạc Táp đều xụ mặt, cũng không nói với anh một tiếng nào, nhưng Tưởng Mộ Tranh hoàn toàn không ngại, tâm tình cực kỳ tốt.
Những ngày huấn luyện sau đó, Lạc Táp hoàn thành cú nhảy thứ hai mươi hai, còn ba lần nhảy nữa là có thể thông qua kì thi, lấy được bằng A.
Mấy ngày nay, ban ngày cô nhảy dù, buổi tối trở về liền đi thẳng vào phòng ngủ, không có nhiều thời gian chung đụng với Tưởng Mộ Tranh.
Nhưng vào mỗi buổi sáng, anh đều nhất định phải gọi cô dậy cho bằng được để đi ăn sáng. Còn những lúc khác, anh lại rất tự giác, không cố ý gây sự nữa.
Hai người vẫn luôn bình yên vô sự ở chung dưới một mái hiên.
Trong nháy mắt, kỳ nghỉ chỉ còn hai ngày nữa thôi là kết thúc.
Buổi tối khi đi tắm, Lạc Táp phát hiện dì cả của cô tới sớm. Cô nhíu mày, sao tự nhiên lại đến sớm một ngày? Chẳng lẽ gần đây nhảy dù chịu áp lực lớn?
Trước đây chu kỳ vẫn luôn chính xác nên cô không hề chuẩn bị băng vệ sinh.
Trước hết cô dùng vải lót thay, cô mặc xong quần áo, tính đi xuống cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới mua băng vệ sinh.
Mới mặc quần áo xong thì điện thoại vang lên. Cô nhấc điện thoại lên thấy là Chu Nghiên, đã vài ngày không gặp, cô rất nhớ cô ấy. Lạc Táp nhanh chóng nghe máy: “Alo, tối nay không bận à?”
Đêm nay Chu Nghiên trực ban.
Chu Nghiên đang ngồi tựa vào ghế: “Cũng tàm tạm, mới từ bên ngoài về.”
Rồi cô ấy hỏi cô mấy ngày nay thế nào, Lạc Táp báo cho cô ấy nghe những thành tích vẻ vang của mình, rồi nói ngày mai cô sẽ về nhà.
Chu Nghiên: “Trở về phải khao ăn đấy, một tháng luôn nhá.”
Lạc Táp chế nhạo: “Cậu mà ăn chùa cả một tháng, không sợ bánh xe của đội mình bị cậu đè dẹp lép hả?”
Chu Nghiên bị đâm một nhát sâu: “Chờ cậu về đây xem tớ xử lý cậu thế nào!”
Hai người đùa giỡn xong, Chu Nghiên nói đến đợt huấn luyện bắn súng: “À, đúng rồi, có phải Phó Duyên Bác vừa mắt cậu không đấy? Cho nên mới ngầm mở bếp nhỏ [1] cho cậu?”
[1] mở bếp nhỏ: ban đầu chỉ việc nhận được đãi ngộ tốt hơn trong việc ăn uống tập thể. Sau này là phép ẩn dụ, chỉ việc nhận được điều kiện, đãi ngộ tốt hơn bình thường.Lạc Táp không rõ nguyên do: “Làm sao vậy?”
Chu Nghiên: “Đã phát thông báo về việc tập trung huấn luyện bắn súng vào thứ tư này rồi, bao gồm cả việc sắp xếp ký túc xá. Cả đội mình có mỗi hai chúng ta là nữ, lần nào cũng ở cùng nhau, nhưng năm nay tớ không ở chung với cậu, hơn nữa trong thông báo không có sắp xếp phòng cho cậu.”
Cô ấy còn hỏi riêng đội trưởng xem có phải Lạc Táp không đi hay không, lại hỏi xem Thượng Viện Viện kia là ai, kết quả đội trưởng bảo cô ấy bớt nhọc lòng, đợi Lạc Táp về rồi lại nói.
Lạc Táp cũng nghi hoặc: “Chẳng lẽ họ sót mất tên tớ?”
Nhưng loại sai lầm vớ vẩn như vậy thì bọn họ sẽ không phạm phải đâu.
Mấu chốt là trước nay cô chưa từng nhắc tới với Phó Duyên Bác chuyện mình bắn súng không tốt. Một đợt tập huấn mà thôi, cũng không phải thi thố, anh cũng không cần sắp xếp cho cô khỏi đi.
Hơn nữa trong Cục quy định tất cả mọi người đều phải tham gia huấn luyện, không thể xin nghỉ.
Phó Duyên Bác mới vừa nhậm chức, thật sự không cần thiết chuyện bé xé ra to, cô cũng không cần đãi ngộ đặc thù.
Chu Nghiên: “Tớ cũng thấy kỳ quái, nghe đàn chị trên Văn phòng Thành phố nói Phó Duyên Bác đi học rồi, trong khoảng thời gian này anh ấy không có ở trong Cục.”
Lạc Táp hỏi cô ấy: “Cậu ở chung với ai?”
Chu Nghiên: “Chưa từng nghe qua, hẳn là mới tới, tên Thượng Viện Viện.”
Lạc Táp cũng chưa từng nghe qua tên này, trong lòng xoẹt qua chút dự cảm bất an, cô nói: “Trước hết cứ mặc kệ, dù sao ngày mai tớ về rồi.”
Cô còn phải đi mua băng vệ sinh nên tỉ tê với Chu Nghiên thêm vài câu nữa rồi lập tức kết thúc trò chuyện.
Lạc Táp ra khỏi cửa, đúng lúc gặp được Tưởng Mộ Tranh từ bên ngoài trở về. Anh liếc mắt quét cô từ trên xuống dưới, lại mặc áo thun tay dài bó sát người, còn là màu đen, càng tôn lên làn da như tuyết của cô, trắng đến chói mắt.
Cô mới vừa tắm xong, hàng mi ướt át, tóc cũng chưa khô, xỏa tung trên vai.
Trước đó mỗi lần nhìn thấy cô đều là lúc cột tóc, không nghĩ tới tóc cô dài như vậy, gần tới eo rồi.
“Đi ra ngoài?”
“Ừ.”
Lạc Táp nghiêng người, tránh đường cho anh đi, bản thân cũng muốn lách người đi qua.
Nhưng anh đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cô hai giây, “Đi đâu đấy?”
Lạc Táp đã vòng qua bên hông anh, “Siêu thị.”
Tưởng Mộ Tranh: “Đúng lúc anh cũng phải đi, cùng đi vậy.”
Lạc Táp dậm chân: “Không phải anh vừa trở về hả?”
Tưởng Mộ Tranh: “Ừ, chỉ mua thuốc lá mà quên mua bật lửa.”
Lạc Táp nhắc nhở: “Phòng khách có Zippo [2] mà khách sạn cung cấp đấy.”
[2] Zippo: là một loại bật lửa bằng kim loại có thể đổ thêm nhiên liệu khi cạn, được sản xuất bởi Zippo Manufacturing Company. Những chiếc Zippo hiện tại có giá bán lẻ đề xuất từ 14.95 USD đến 15,621.6 USD cho phiên bản bằng vàng 18K.Tưởng Mộ Tranh hơi khựng lại, cười nói: “Thứ kia quá cao cấp, dùng không thuận tay. Anh quen dùng bật lửa giá một đồng rồi.”
Lạc Táp: “…”