Cô ta đứng ra xin lỗi như thế này, còn chủ động xóa bỏ video điệu múa Giấc Mộng Thời Đường trên blog chính thức, Lộ Đồng cảm thấy thật sự hơi bắt nạt người khác, tiếp tục lẩm bẩm một câu: “Điệu múa này tốn mất bao nhiêu công sức của chị, người bên cạnh Phó tổng đúng là làm hại người khác mà.”
Trình Nguyên Tịch ngồi ở một tư thế quá lâu đến mức ngón tay cũng cứng ngắc, cô ta hơi đứng dậy. Dáng người cô ta rất gầy, vì nhảy múa nên ngày thường chỉ ăn mấy miếng cơm, mà bây giờ còn tự tay xóa bỏ điệu múa đã đạt thành tích cao, đương nhiên cũng không chịu nổi, đôi môi hơi tái nhợt mở hé: “Vòng ngọc của Tạ Âm Lâu là do tôi ngã làm vỡ, Phó tổng không bắt tôi bồi thường giá gốc của nó đã là nương tay rồi.”
“Huống hồ,” Cô ta nhìn về phía Lộ Đường: “Thư ký Trần Nguyện bởi vì chuyện này cũng bị giáng chức…”
Bởi vì người liên quan đến chiếc vòng ngọc đều không có kết cục tốt, trong lòng Lộ Đồng cũng trĩu nặng, cảm thấy tội nghiệp cho Trình Nguyên Tịch, theo cô ta thấy thì Trình Nguyên Tịch là người vô tội nhất trong chuyện này.
Ai bảo Tạ Âm Lâu được cưng chiều, người ngoài không thể so sánh được.
Thấy Trình Nguyên Tịch đi đến bên cửa sổ kéo tấm rèm cửa bằng nhung dày ra chuẩn bị tập múa, cô ta cũng không nói nữa, mở Weibo ra tiếp tục xem.
Những bình luận của cư dân mạng khá trái chiều, có một số ủng hộ Trình Nguyên Tịch dám làm dám chịu, biết chiếc vòng ngọc đã có chủ nhân liền công khai tuyên bố xin lỗi, không hổ danh là nữ hoàng trong giới vũ đạo.
Những cũng có một số người hâm mộ không thèm quan tâm, để lại bình luận trên Weibo:
⌈Cho nên chiếc vòng ngọc mà Trình Nguyên Tịch làm vỡ không phải là kiểu của nhà đài đưa cho, mà chính là cái Tạ Âm Lâu đeo sao?⌋
⌈Vòng ngọc kia nhìn rất giống hàng thật, không biết có giá bao nhiêu, nhận nhầm thì có hơi vô lý.⌋
⌈Tò mò thật, có phải cô ta cố ý không?⌋
⌈Fan hâm mộ của nữ hoàng vũ đạo còn cảm thấy bất bình thay idol khi công khai xin lỗi, thật là mắc cười. Tạ Âm Lâu từ đầu đến cuối có nói gì không? Cô ấy thật sự muốn làm mất mặt nữ hoàng vũ đạo thì giờ này đã nằm trên hot search rồi.⌋
⌈Lầu trên nói rất đúng, vòng ngọc của mình bị người khác lấy làm đạo cụ rồi đập vỡ, Tạ Âm Lâu cũng được xem là rất có giáo dục, không hề bóc phốt trên mạng.⌋
⌈Nếu cô ta có mắt thì sẽ không sai sót được.⌋
⌈Bài công khai xin lỗi của Trình Nguyên Tịch này không hề tag Tạ Âm Lâu, giả vờ nói blog chính thức xóa video rồi nói sẽ thu lại lần nữa, nhưng cũng đủ ấm ức rồi.⌋
⌈@Trình Nguyên Tịch, tôi vất vả múa một điệu múa tuyệt vời rồi đập vỡ vòng ngọc của cô nhé?⌋
⌈Mọi người vào xem tiếp đi, fan hâm mộ của nữ hoàng vũ đạo bắt đầu lập nhóm ép buộc Tạ Âm Lâu nhận lời xin lỗi, thời đại này vẫn còn những chuyện như ấn đầu chấp nhận lời xin lỗi xảy ra, thật thú vị.⌋
⌈Làm ơn, hãy buông tha cho mỹ nhân cổ điển của nhà tôi đi, cô ấy là người trong sáng, dáng vóc đẹp lại biết nhảy múa, biết thêu thùa, biết gảy đàn tranh mà thôi, làm ơn hãy buông tha đi.⌋
….
Cùng một thời gian, khi khắp mạng xã hội đều đang thảo luận sôi nổi về sự cố vòng ngọc.
Trong phòng trà, Tạ Âm Lâu rũ mi nhìn chằm chằm vào chén trà được đưa tới, đây chính là trà Quân Sơn Ngân Châm, lá trà mềm mại bập bềnh bên trong chén sứ, nước trà chuyển dần sang màu xanh tỏa ra mùi hương của lá trà.
Một lúc sau, cô mới đưa tay nhận lấy chén trà, bàn tay trắng nõn cầm lấy khẽ nhấp một ngụm.
Hơi nước của hương trà làm mờ đi sườn mặt xinh đẹp, khiến cho người ta không thấy rõ cảm xúc chân thực, nhưng Phó Dung Dữ thấy cô nể mặt mà uống, có lẽ cũng đã bớt giận hơn một chút, chưa được phép đã vươn cánh tay ra chạm vào cô, đè thấp giọng nói: “Bây giờ có thể cho tôi một cơ hội để miễn tội chết không?”
Tạ Âm Lâu không né tránh, đôi mắt lẳng lặng nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc: “Được thôi.”
Cô sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy, giây sau đã trả lại chén trà cho Phó Dung Dữ, để anh có thứ cầm trong tay tránh động tay động chân: “Anh hãy ghi lại cách điều chế hương liệu có một không hai cho tôi, chuyện này coi như giải quyết xong hết.”
Phó Dung Dữ suy nghĩ mất mấy giây xem cô muốn nói gì, môi mỏng giống như mỉm cười: “Tôi đã giải quyết chuyện này xong, đây là em đang định giải quyết lại tôi sao?”
Tạ Âm Lâu hờ hững nói: “Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Đúng là gần đây cô bị mất ngủ, ngay cả hương tường vi thôi miên quen thuộc cũng không cứu được, nhưng không phải là không còn cách nào khác, trước khi ngủ uống thêm hai viên thuốc ngủ có thể làm cho cô ngủ ngon.
Khi đang đàm phán với người khác, việc kiêng kị nhất chính là để lộ ra sơ hở, Tạ Âm Lâu biết rõ điểm này, đôi mắt cong cong mang theo ý cười nhàn nhạt: “Có lẽ tối nay tôi sẽ không gặp được Vân Thanh Lê rồi, trà cũng đã uống, Phó tổng còn chuyện gì nữa không?”
Ánh mắt thâm thúy của Phó Dung Dữ rơi trên mặt cô hồi lâu, thấy cô gần như không còn kiên nhẫn mới từ từ kéo dài chút khoảng cách, đưa tay đặt chén trà lên mặt bàn bên cạnh, động tác rõ ràng rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến lòng người run rẩy.
Ngay sau đó, môi mỏng của anh khẽ mấp máy, cất giọng trầm thấp nói ra mấy chữ: “Hương liệu có thể cho em, còn cách điều chế tôi để ở căn hộ rồi.”
Tạ Âm Lâu và anh trở về lấy cách điều chế hương liệu, vừa đúng lúc mang quần áo đã thay ra ở căn hộ đi.
Ở bên ngoài trời đang mưa rất to, chờ đến khi hai người quay lại căn hộ thì váy cũng đã ngấm chút nước mưa. Trong phòng không mở điều hòa, phòng khách vô cùng trống rỗng và lạnh lẽo, không có một chút hơi người.
Đôi mắt của cô vô thức nhìn vào nơi đặt vòng ngọc trước đó, nghĩ thầm Trình Nguyên Tịch có phải cũng đã tới nơi này rồi không?
Đang còn ngẫm nghĩ, Tạ Âm Lâu bỗng bị Phó Dung Dữ kéo ra khỏi mạch suy nghĩ lơ lửng. Anh bật đèn áp tường lên, giơ tay kéo cô qua, cách lớp áo sơ mi mỏng manh là cơ ngực săn chắc và nhiệt độ nóng hổi trên cơ thể anh.
“Phó Dung Dữ!”
Khi Tạ Âm Lâu bị anh bế đến chiếc giường trong phòng ngủ chính thì thực sự nổi giận, giọng nói cũng không ổn định: “Ai cho phép anh chạm vào tôi…”
“Xuỵt.” Phó Dung Dữ mượn sức nặng của cơ thể dễ dàng khóa chặt cô lại, cởi chiếc váy ướt đẫm nước mưa xuống, kéo chiếc chăn ấm áp quấn quanh người cô rồi ôm cả vào lòng: “Đêm nay quầng thâm mắt của em rất đậm rồi biết không? Đừng la hét nữa, ngủ một giấc trước đã, tỉnh dậy rồi muốn đánh muốn mắng hay làm gì cũng được.”
Vì không để phản cảm, Tạ Âm Lâu đã trang điểm nhẹ nhàng để che đi sự thật thiếu ngủ.
Kết quả, Phó Dung Dữ đã nhìn ra chuyện cô ngủ không ngon giấc dễ như trở bàn tay, anh tắt nốt chiếc đèn còn lại, bàn tay ấn cái đầu không thành thật của cô xuống, giọng nói đè thấp với ngữ khí nguy hiểm: “Còn làm loạn nữa là anh sẽ ‘thịt’ em đấy.”
Câu nói này rất hiệu quả, Tạ Âm Lâu trong nháy mắt đã im bặt, chôn đầu vào chiếc chăn mềm mại chỉ lộ ra phần gáy trắng nõn.
Môi mỏng của Phó Dung Dữ chạm nhẹ một cái, sau mấy giây đã rời đi, nghe tiếng hít thở của cô có chút run rẩy, cuối cùng nói một câu: “Ngủ đi.”